Từ Thiên và Mã Hải nhanh chóng tạo ra hệ thống tình báo bao phủ khắp thành phố.
Có lẽ hiện giờ hệ thống này vẫn chưa hoàn thiện, nhưng đã thành hình sơ bộ.
Từ Thiên nắm quyền vùng đất màu xám của cả Giang Thành, người của ông ta được phái đi khắp các đường phố và ngõ hẻm trong thành phố.
Từ Thiên đều có thể biết được mỗi một gương mặt lạ trong Giang Thành.
Sau đó điều tra lai lịch của mấy người này.
Hễ là người không điều tra ra được thì đều “được” chú ý rất nhiều.
Còn những người đã tra ra rõ là ngoại vực thì sẽ thông báo với quân đoàn Long Huyền, để Chu Huyền Long xử lý.
Đội Cấm Vệ không phụ trách chuyện tương tự này, mục đích họ đến đây chỉ vì Tu La Vương.
Nhưng chuyện Tu La Vương sắp đến đã lan truyền khắp thành phố.
Advertisement
Tất cả người ngoại vực đến Giang Thành đều nhận được tin tức này.
Trước sân bay.
“Một mình Tu La Vương đến Giang Thành cũng là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng à?”
Lâm Chính hỏi Lôi Phúc chuẩn bị về Yên Kinh.
“Nghe nói trung tâm mỏ khoáng Huyền Hoàng có một Huyền Hoàng Khoáng Tâm, đá này là nhân tố chính sinh ra mỏ khoáng Huyền Hoàng, e là lần này Tu La Vương chỉ đến vì Huyền Hoàng Khoáng Tâm”.
Lôi Phúc giải thích.
Advertisement
“Đá này có tác dụng gì?”
“Rèn thần khí, tu luyện tăng lên, dùng thuốc chữa thương, khỏe mạnh cường tráng, tóm lại là có cả trăm công dụng”.
“Thì ra là thế”.
Lâm Chính như có điều suy ngẫm gật đầu.
“Nếu thứ này ở Giang Thành, theo lý dĩ nhiên là của tướng Lâm, nếu tướng Lâm lấy được nó, tôi nghĩ bên trên sẽ không có ý kiến gì”.
Lôi Phúc mỉm cười nói.
“Ông đang ám chỉ tôi sao?”
Lâm Chính nói.
“Ha ha, tướng Lâm nói gì thế, cần gì phải ám chỉ với cậu chứ? Nhưng tôi nghĩ cho dù tôi không nói, tướng Lâm chắc cũng có hứng thú với thứ này”.
Lôi Phúc bật cười.
“Có thể thu hút nhiều người ngoại vực đến thì chắc chắn thứ này không phải tầm thường, tôi nghĩ không chỉ là người ngoại vực nhỉ? Giới võ thuật Long Quốc không ai dòm ngó gì vật này à?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Chắc chắn là có rất nhiều người thèm muốn thứ này nhưng chính phủ đã vào cuộc, hơn nữa lại ở Giang Thành, tôi nghĩ không ai trong giới võ thuật dám mạo hiểm đắc tội với tướng Lâm, đến gây rối ở đây”.
Lôi Phúc lắc đầu nói.
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: “Được rồi Lôi võ trưởng, máy bay sắp cất cánh rồi, chúc ông thuận buồm xuôi gió”.
“Được, tướng Lâm bảo trọng, có thời gian rảnh thì đến Yên Kinh, tôi mời cậu uống rượu”.
“Uống rượu thì khỏi, tôi nhất định sẽ đến Yên Kinh, dù sao vẫn còn một cuộc ân oán chưa kết thúc”.
Lâm Chính vẫy tay, sau đó xoay người rời đi.
“Ân oán?”
Lôi Phúc sửng sốt, ngẫm nghĩ.
Đến lúc Lâm Chính quay lại Học viện Huyền Y Phái, Từ Thiên đã dẫn mấy người nam nữ tóc nâu đến.
Nhìn dáng vẻ đều là người nước Mĩ Kiên.
Vẻ mặt ai cũng đều căng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh, tay cầm chặt vũ khí mang theo bên mình.
Nhưng nhìn khắp người họ đầy vết thường cũng biết trước đã từng ẩu đả, hơn nữa còn thua thảm hại.
Lâm Chính nhìn lướt qua họ, xuyên qua mấy người nhìn đến vị trí trên cùng.
“Biết tiếng Long Quốc nhỉ?”
Lâm Chính nói.
“Anh là ai? Vô duyên vô cớ tại sao lại bắt bọn tôi?”
Một người đàn ông mũi ưng dẫn đầu nghiêm túc hỏi.
“Trước khi tôi trả lời câu này thì nói cho tôi biết các người đến từ đâu, đến Giang Thành làm gì?”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi là Khách du lịch”.
“Khách du lịch nào mà lại mang theo vũ khí bên người?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chúng… chúng tôi chỉ phòng thân thôi, chúng tôi có giấy chứng nhận có thể mang theo súng”, người đàn ông tái mặt thanh minh.
“Anh lấy chứng nhận nước Mĩ Kiên cấp đến Long Quốc giải thích à?”
Lâm Chính nhướn mày: “Tôi cho các anh ba giây để trả lời câu hỏi của tôi, nếu không trả lời được, tôi chỉ đành tiễn các anh đi gặp thượng đế”.
Vừa nghe thế, mấy người đó biến sắc.
“Anh à, đừng làm bậy, bọn tôi nói, anh muốn biết gì cứ hỏi”.