Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4401: “Phó chủ tịch?”



“Chủ tịch Lâm, web đen không có tin tức về mỏ khoáng Huyền Hoàng”.

Từ Thiên lấy điện thoại đăng nhập vào một giao diện đặc biệt, lật tìm một vòng rồi lắc đầu nói.

Dương Hoa có nhân viên chuyên theo dõi web đen, dù sao rất nhiều điều xảy ra trên web đen đều rất đặc biệt, theo dõi web đen không chỉ có thể biết được tình hình thế giới mà còn có thể tìm được vài dược liệu đặc biệt.

Như thế rất có ích với Lâm Chính.

“Tin tức này được truyền ra từ một người có ID là Rattlesnake”.

Người đàn ông vội giải thích: “Người này chuyên bán một số thông tin có giá trị, nhưng thông tin của hắn sẽ không được đăng trên web đen, chúng tôi chỉ hỏi hắn có cách nào để kiếm tiền phát tài không, sau đó hắn đưa thông tin này cho chúng tôi, nói rằng chỉ cần có thể lấy được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì có thể giàu to, chúng tôi bèn đến đây thử vận may”.

“Vậy sao?”

Advertisement

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Rattlesnake này không chỉ đưa người ngoại vực vào Long Quốc, mà còn ném tin tức này cho họ.

Mục đích của hắn là gì?

Nếu là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng, vậy tại sao phải làm thế?

Thế chẳng phải là tăng thêm đối thủ cạnh tranh cho mình sao?

Advertisement

Lâm Chính không hiểu được.

“Kết quả điều tra bên mỏ khoáng Huyền Hoàng thế nào?”

Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Giờ vẫn chưa phát hiện ra mỏ khoáng Huyền Hoàng”.

Từ Thiên lắc đầu.

“Không phát hiện?”

“Đúng vậy, khu vực ngoại ô Giang Thành vốn dĩ là một mảnh đất hoang, hiện đang được Công ty Louis hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan cùng khai thác, chuẩn bị xây dựng một khu giải trí sang trọng. Mảnh đất hoang đã được đào lên, nhưng không nhìn thấy mỏ khoáng Huyền Hoàng Khoáng nào, có lẽ mỏ khoáng Huyền Hoàng nằm sâu dưới lòng đất hơn”.

Từ Thiên nói.

Lâm Chính xoa cằm, suy nghĩ.

“Giao đám người này cho đoàn quân Long Huyền xử lý, tôi đích thân đến ngoại ô Giang Thành xem sao”.

“Vâng, chủ tịch Lâm”.

Từ Thiên gật đầu, lập tức vung tay lên, một đám nam nữ bị dẫn đi.

Sau đó Từ Thiên vội đi chuẩn bị xe.

“Ông không cần đi theo tôi, tôi đi một mình tiện hơn”.

“Chủ tịch Lâm, cậu lái chiếc Ferrari hay Lamborghini?”

“Nơi đó đã là công trường rồi, lái xe này có tác dụng gì? Tôi đi xe đạp công cộng là được”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó quét mã một chiếc xe đạp công cộng ở cổng học viện, nhàn nhã xuất phát đến ngoại ô Giang Thành.

Gần đến vùng ngoại ô Giang Thành có thể nhìn thấy trên đường có rất nhiều bùn đất, từng chiếc xe bán tải chở đầy đất cát chạy về phía công trường.

Công trường rất lớn, cũng rất rộng.

Lâm Chính đạp xe vào, kiểm tra khắp nơi.

“Này! Anh là ai thế? Lén lút làm gì ở công trường đấy? Mấy người rảnh rỗi đừng vào đây, mau đi đi”.

Một người trông coi công trường cởi trần chạy ra, lớn tiếng quát.



“Tôi là Lâm Chính, phó chủ tịch tập đoàn Duyệt Nhan”.



Lâm Chính bình thản nói.



“Phó chủ tịch?”



Người đó sửng sốt, vội cười nói: “Thì ra là phó chủ tịch Lâm đến! Thật xin lỗi, phó chủ tịch Lâm, vừa rồi là tôi không đúng, mời anh đi bên này, đến chỗ tôi ngồi một lúc đi”.



“Không cần đâu, tôi đến xem tình hình thi công, anh cứ mặc tôi”.



Lâm Chính nói, sau đó đạp xe đi vào bên trong.



“Kiêu ngạo vậy à? Chẳng phải chỉ là một tên bám váy đàn bà thôi sao”.



Người đó thầm mắng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.



Mặc dù Lâm Chính nghe thấy lời hắn nói nhưng cũng lười quan tâm.



Chẳng mấy chốc Lâm Chính đã đến khu đất trống chính giữa ngoại ô Giang Thành.



Lúc này vài máy xúc đang hoạt động hết công suất ở bãi đất trống.



Đất trống được đào ra một cái hố lớn.



Lâm Chính vừa đến gần, như ngửi được gì đó, anh biến sắc.



“Đây là…”