Louis kinh ngạc, khó mà hiểu nổi, sau đó bày ra vẻ mặt phẫn nộ: “Công trình này là cô Tô Nhu và tôi bỏ rất nhiều tâm huyết và mồ hôi để đổi lấy, sao lại ngừng hợp tác? Lucy, cô hãy cho tôi lời giải thích hợp lý, nếu không tôi nhất định sẽ đuổi việc cô!”.
Người phụ nữ tên Lucy bất đắc dĩ nói: “Louis, vô cùng xin lỗi, không phải tôi không hiểu sự thất vọng của anh, nhưng công trường thi công hiện nay thực sự có quá nhiều vấn đề”.
“Vấn đề? Có vấn đề gì được?”.
“Anh Louis, đây không phải vấn đề do một mình tôi phát hiện, mà là cả đội chúng tôi cùng nhau xác nhận”.
Lucy đưa cuốn sổ trong tay ra trước mặt mọi người, nói: “Từ vật liệu ở công trường, kỹ thuật xây dựng cho đến phương án xây dựng đều không hợp lý. Kết cấu khung sườn kiến trúc cho đến phương diện vật liệu đều không phù hợp tiêu chuẩn, chúng tôi phát hiện tất cả vật liệu của công trình đều là nhãn hiệu kém nhất trên thị trường”.
“Không thể nào!”.
Tô Nhu kinh ngạc, lập tức hét lên: “Công ty chúng tôi mua vật liệu từ nước ngoài, có hóa đơn và giấy chứng nhận thu mua, sao lại không phù hợp tiêu chuẩn?”.
“Vật liệu thu mua ở nước ngoài cũng không phải là tốt nhất. Xin hỏi cô Tô Nhu, nguồn cung ứng vật liệu của công trình các cô là công ty Inark có phải không?”, Lucy hỏi.
Advertisement
“Phải”.
Tô Nhu gật đầu.
“Công ty Inark là nguồn cung ứng vật liệu kém chất lượng ai cũng biết trong nước F chúng tôi. Vật liệu của bọn họ đa số dùng để xây dựng chuồng chó và nhà cấp 4, cô có thể lên mạng tra xem”, Lucy nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu tái mặt, run rẩy cầm điện thoại lên tra xem. Khi nhìn thấy giới thiệu liên quan tới công ty Inark, cả người cô không còn sức lực, gần như sắp ngã xuống đất.
Louis thấy vậy vội vàng đỡ cô, nhưng Lâm Chính đã giành trước một bước ôm lấy Tô Nhu.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”.
Advertisement
Lâm Chính hỏi.
“Em… Em chi ra hai trăm triệu để Lý Nông Yến mua vật liệu cho công trình, chị ta… chị ta lại mua vật liệu kém chất lượng…”.
Tô Nhu hầu như hít thở không thông.
“Hai trăm triệu? Cô Tô Nhu, thứ cho tôi nói thẳng, số vật liệu này tính theo tiền của bên cô có lẽ chỉ đáng hai triệu tệ!”.
Lucy đẩy kính lên, nói.
“Hai… triệu tệ?”.
Tô Nhu lắp bắp.
Từ hai trăm triệu biến thành hai triệu?
Chênh lệch gấp trăm lần!
“Lý Nông Yến ăn nhiều thật!”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Việc thu mua vật liệu là do Lý Nông Yến và người quản lý các bộ phận cùng nhau phụ trách. Bởi vì lượng thu mua quá lớn nên bọn họ cùng ký tên, đương nhiên, kết quả thẩm duyệt cuối cùng là em, nhưng em nhớ… Louis, anh từng nói với tôi, vật liệu của công ty Inark trong nước các anh rất tốt, cho nên tôi mới không do dự mà ký vào, sao chúng… chúng lại biến thành vật liệu kém chất lượng?”.
Tô Nhu mở to mắt nhìn về phía Louis.
Louis sững người một lúc, vội nói: “Cô Tô Nhu, chắc cô nghe lầm rồi, sao tôi lại giới thiệu công ty Inark cho cô được? Công ty tôi nói là công ty Inity! Công ty Inark hầu như tôi còn không tiếp xúc kia, chắc cô nghe lầm rồi”.
“Không đúng! Tôi nhớ rất rõ anh nói là Inark, dùng ngôn ngữ của nước chúng tôi nói!”.
Tô Nhu đỏ mắt, tức giận quát.
Louis thở dài lắc đầu: “Cô Tô Nhu, cô muốn tôi gánh trách nhiệm này sao?”.
“Tôi…”.
“Tiểu Nhu, bây giờ điều cần làm là báo cảnh sát, bắt đám người Lý Nông Yến về đây, đòi lại tiền!”.
Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng!”.
Tô Nhu gật đầu, gọi điện thoại.
Lúc này, Lucy lại lên tiếng.
“Anh Louis, bây giờ kết quả đánh giá là toàn bộ công trình không thích hợp để chúng ta đầu tư. Bởi vì không những vật liệu kém chất lượng mà trình độ kỹ thuật của công nhân ở đây cũng quá kém so với mong đợi của chúng ta. Nếu chúng ta tiếp tục đầu tư cho công trình này thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, tôi đề nghị hãy kịp thời ngăn chặn tổn thất, rút vốn đầu tư, hủy hợp đồng”.
Lucy nói.
“Cái gì?”.
Ngón tay còn bấm số điện thoại của Tô Nhu run rẩy, vội vàng nhìn sang Louis.
“Chuyện này… làm vậy có ổn không?”.
Louis có vẻ cực kỳ khó xử.
“Chúng tôi sẽ báo cáo việc này cho chủ tịch, để chủ tịch quyết định”.
“Anh Louis, các anh không thể rút vốn đầu tư được! Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, mong các anh cho tôi ba ngày, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này!”.
Tô Nhu vội nói, nước mắt lăn dài.
Lâm Chính biết Tô Nhu đã dốc hết tài sản vào công trình này. Công ty Louis nói là hợp tác, nhưng đến giờ cũng chỉ bỏ ra một ít vốn xem như đặt cọc.
Nếu bọn họ rút vốn đầu tư vào lúc này, công trình sẽ không tiếp tục được nữa.
Lúc đó, không những tiền của Tô Nhu sẽ uổng phí mà cô còn phải đối mặt với việc vi phạm hợp đồng. Một khi chủ dự án kiện Tô Nhu ra tòa, Tô Nhu không những mất hết tất cả, mà còn rơi vào vòng lao lý.
Chỉ khi công ty Louis tiếp tục đầu tư thì mới có thể tránh được những chuyện này.
Louis chần chừ không quyết, một lúc lâu không nói gì.
Tô Nhu không ngừng cầu xin, gần như muốn quỳ xuống trước Louis.
Lâm Chính khuyên mấy câu cũng không có hiệu quả, không khỏi nhíu mày.
“Cô Tô Nhu, thế này vậy, lát nữa tôi đi gặp bố tôi. Ông ấy cũng đến Long Quốc, tôi sẽ bàn bạc chuyện này với bố tôi, hi vọng có thể giúp chúng ta tiếp tục hợp tác. Thế nào?”.
Louis vội nói.
“Thật sao? Tôi hết lòng cảm ơn anh, anh Louis!”.
Tô Nhu kích động lau nước mắt.
“Cô Tô Nhu, cô cũng đừng quá sốt ruột. Tôi về trước, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô”.
Louis mỉm cười nói, sau đó rời đi cùng các thành viên trong đoàn.
Tô Nhu thấy vậy, ngã ngồi xuống đất, mặt toát đầy mồ hôi, vô cùng suy sụp.