Tô Nhu gian nan ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Lâm Chính, anh có ý gì?”.
“Theo những gì em vừa nói, công ty Louis chỉ giao một phần tiền làm tiền bảo đảm, số tiền còn lại chưa chuyển vào tài khoản công ty. Nói cách khác, dự án này luôn là em bỏ tiền ra, đúng không?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không sai…”.
Tô Nhu gật đầu: “Vậy nên, nếu bây giờ công ty Louis hủy hợp đồng không hợp tác nữa, em sẽ tiêu đời!”.
Advertisement
Tâm huyết nhiều năm như vậy lại biến thành bọt biển, làm sao Tô Nhu chịu đựng được cú sốc đó?
Có thể nói là cô đã dốc hết tâm huyết vì công ty.
Cô có thể chịu được thất bại, nhưng không cho phép mình thất bại như vậy…
Lâm Chính nghe xong, cười chua chát: “Tiểu Nhu, việc thu mua vật liệu cho dự án này là do người phụ trách các bộ phận cùng nhau ký tên đóng dấu, sau đó lại đưa cho em đóng dấu. Với tính cách của em, biết người phụ trách các bộ phận cảm thấy không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không kiểm tra đắn đo gì nhiều. Lúc này Louis lại nói gần nói xa với em, ám chỉ cho em ở trình độ nhất định, em muốn không lọt vào bẫy cũng khó”.
Advertisement
“Ý anh là… mấy người Lý Nông Yến… cùng một giuộc với Louis?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Có khả năng đó! Chuyện này phải điều tra thêm!”.
Lâm Chính cười nói: “Nếu anh đoán không lầm, lát nữa Louis sẽ gọi cho em, nói với em về việc tiếp tục hợp tác. Nhưng anh ta sẽ không nói quá nhiều qua điện thoại, mà là hẹn em ăn tối ở nhà hàng, vừa ăn vừa bàn chuyện này”.
Tô Nhu ngạc nhiên, bán tín bán nghi: “Lâm Chính, chắc… không đến mức như vậy đâu chứ…”.
“Tiểu Nhu, anh thấy được nỗ lực và thiên phú của em, sau này em sẽ là một doanh nhân thành công, nhưng bây giờ chắc chắn không phải. Em còn thiếu kinh nghiệm, không những là kinh nghiệm ở thương trường, mà còn là kinh nghiệm đối nhân xử thế. Lòng người luôn luôn phức tạp hơn những gì em nghĩ!”.
Lâm Chính lắc đầu, nghiêm túc nói.
Tô Nhu im lặng.
Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, có lẽ anh nói đúng, nhưng em nghĩ đã hợp tác thì ít nhất phải có lòng tin giữa người với người. Bây giờ đúng là do bên em có vấn đề, em nghĩ điều cần làm là tìm được Lý Nông Yến và những người còn lại, hỏi bọn họ về số tiền thiếu hụt, báo cảnh sát lập án điều tra”.
Lâm Chính nhíu mày, im lặng.
Tô Nhu suy nghĩ ngây thơ như vậy, cho dù lần này bình an vô sự thì sau này cũng sẽ chịu thiệt.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Nhu, chúng ta đi tìm cảnh sát trước đi!”.
“Được!”.
Tô Nhu gật đầu, đi cùng Lâm Chính đến đồn cảnh sát Giang Thành báo án.
Bởi vì số tiền quá lớn, cảnh sát bắt đầu lần theo tung tích của đám người Lý Nông Yến.
May là nhóm người này chưa chạy đi xa, không lâu sau đã bị bắt đến đồn cảnh sát.
Nhưng bọn họ không hoảng loạn, ngược lại ai cũng bình tĩnh tự nhiên, dường như đã biết trước sẽ có ngày này.
Đối mặt với sự khởi tố của Tô Nhu, Lý Nông Yến lại giảo biện.
“Chủ tịch Tô, lúc trước cô dự toán cho tôi chỉ có hai triệu tệ, sao lại thành hai trăm triệu? Cô đùa gì vậy?”.
Lý Nông Yến tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngẩn ra.
“Chủ tịch Tô, tôi thấy cô bận rộn quá nên hồ đồ rồi! Công ty các cô không có nhiều vốn, lấy đâu ra hai trăm triệu? Nhất định là cô nhớ lầm, nghĩ oan cho chúng tôi rồi!”.
Giám đốc Vương đã bị sa thải cũng cười khẽ, nói một cách quái gở.
“Bậy bạ, rõ ràng các người đang nói bừa!”.
Tô Nhu cực kỳ tức giận, phẫn nộ hét lên: “Lịch sử chuyển khoản, thủ tục hợp đồng và nhiều thứ khác còn đây, chứng cứ xác thực, các người còn muốn chối?”.
“Thế à? Vậy làm phiền Chủ tịch Tô đưa chứng cứ ra đây!”.
Lý Nông Yến khẽ cười nói.
Nhìn bọn họ tràn đầy tự tin, sắc mặt Tô Nhu thay đổi, cảm giác không ổn.
Tô Nhu lập tức về công ty tìm chứng cứ với cảnh sát đi theo.
Nhưng cô tìm một hồi vẫn không thấy hợp đồng chứng nhận và lịch sử chuyển khoản số tiền hai trăm triệu, chỉ có một tờ hợp đồng hai triệu tệ và lịch sử chuyển khoản…
“Không thể nào! Chuyện này… chắc chắn không thể nào…”.
Tô Nhu thất thần ngã ngồi xuống đất, giống như đã mất đi linh hồn.