Tô Nhu thở gấp, hai mắt mở to, nhưng bất ngờ hơn là cô không phản bác.
Lâm Chính nói đúng.
Quả thật Tô Nhu vẫn ôm chút ảo tưởng.
Cô không muốn tin những điều này là kế hoạch của Louis, tất cả đều là ván cờ của đối phương bày ra cho cô.
“Em không thù không oán với công ty Louis, em thật sự không hiểu tại sao đối phương muốn hãm hại em, hơn nữa tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, không có bất kỳ chứng cứ nào, nếu Louis thực sự có phương án giải quyết thì sẽ giải quyết được tình cảnh khó khăn trước mắt của công ty! Không phải sao?”
Tô Nhu ngẩng đầu vội vàng nói.
Lâm Chính mỉm cười.
Advertisement
Nụ cười giễu cợt và bất lực.
Còn hơi tức giận!
“Tiểu Nhu, em quá ngây thơ rồi! Quá ngu ngốc!”
"Lâm Chính, em chỉ muốn thử một chút, dù sao tạm thời chúng ta không thể làm gì đám người Lý Nông Yến, mà trước mắt chỉ có Louis mới có thể giải quyết tình hình khó khăn của công ty”.
Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Advertisement
Tô Nhu đã quyết định, anh cũng lười nói thêm.
Người phụ nữ này quả thật có đầu óc kinh doanh, nhưng một chút cảm giác gặp nguy hiểm cũng không có, còn thiếu khôn ngoan.
Cô muốn đi, Lâm Chính không ngăn cản.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng sẽ không gánh chịu rủi ro và hậu quả.
“Lâm Chính, anh có muốn đi với em không?”
Tô Nhu mở miệng hỏi.
"Em nghĩ anh đi có phù hợp không?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tô Nhu há miệng, khẽ nói: “Vậy anh đến công ty chờ em nhé”
"Không cần, tối nay anh có vài việc phải làm, anh đi tìm Thiên Thiên xử lý chuyện ở y quán, em đi bàn chuyện với Louis đi”.
Lâm Chính xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh quay đầu nói: "Nhớ mở điện thoại, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh ngay, hiểu không?"
“Yên tâm, chỉ ăn một bữa cơm thôi, còn có chuyện gì nữa chứ?”
Tô Nhu cười.
"Nếu không gọi cho anh, anh sợ em sẽ hối hận!"
Lâm Chính nói, xoay người rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Tô Nhu ăn mặc khá trịnh trọng, không trang điểm, chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi lái xe đến nhà hàng Mai Lệ ở trung tâm thành phố.
Đây là một nhà hàng mới mở.
Người ta nói chủ nhà hàng là người nước D, giỏi ẩm thực chính thống của nước D, nhưng vì giá cả đắt đỏ, nhà hàng quá cao cấp nên không có nhiều người dùng bữa ở đây.
“Tô Nhu!”
Nhìn thấy Tô Nhu đẩy cửa đi vào, Louis đang ngồi đợi sẵn lập tức đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
Hôm nay Louis vẫn đẹp trai như cũ, bộ vest lịch sự, mái tóc vàng óng và khuôn mặt góc cạnh, đủ để khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải đổ gục.
Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm của hắn, khiến người khác không kìm lòng được.
Tô Nhu khẽ cau mày, nhất là khi nhìn thấy bó hoa xanh nở rộ bên cạnh Louis, lông mày cô lập tức nhíu chặt.
“Tiểu Nhu, tặng cho em!”
Louis cầm bó hoa lên, mỉm cười nói.
"Thật xin lỗi, anh Louis, bữa ăn này chúng ta chỉ bàn chuyện công việc, không nói đến chuyện khác!", Tô Nhu lắc đầu từ chối.
"Tiểu Nhu, em hiểu nhầm rồi! Bó hoa này tặng cho em không phải vì mục đích bày tỏ tình cảm, mà là để kỷ niệm tình bạn của anh và em! Bông hoa xanh đậm này do bố anh mang từ nước của anh đến, tượng trưng cho tình bạn trong sáng!", Louis vội vàng giải thích.
Nghe vậy, Tô Nhu hơi do dự.
“Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn sao?”, Louis dịu dàng hỏi.
“Coi như là thế đi”.
Tô Nhu hơi khó xử, nhưng nghĩ đến chuyện làm ăn, cô vẫn nhắm mắt nhận lấy.
Louis thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tiểu Nhu, ngồi đi, em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, Louis, chúng ta có thể nói về dự án ở ngoại ô Giang Thành trước được không?"
Tô Nhu lo lắng nói.
"Tiểu Nhu, em rất vội sao?"
“Trước mắt công ty tôi có chút vấn đề, nên tôi hơi nóng lòng giải quyết chuyện này, lát nữa ăn sau cũng không sao”.
Tô Nhu vội nói.
Louis gõ ngón tay lên bàn theo tiết tấu, đột nhiên nở nụ cười: "Nếu em muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, thì được, anh dẫn em đến một nơi!"