Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4407: “Anh có ý gì?”



Tô Nhu thở gấp, thầm đề cao cảnh giác: “Nơi nào vậy?”

“Yên tâm, cũng không xa lắm đâu, chỉ ở trong nhà hàng này thôi!”

Louis cười nói: “Anh có vài người bạn đang ăn cơm ở trong nhà hàng này, họ đang ở trong phòng bao riêng, nếu em đồng ý, anh có thể dẫn em đến gặp họ ngay bây giờ, anh nghĩ rằng sau khi em gặp họ, mọi vấn đề của em đều sẽ được giải quyết dễ dàng!”

“Thật sao?”

Tô Nhu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng dậy nói: “Anh Louis, hãy dẫn tôi đến đó càng nhanh càng tốt!”

“Không thành vấn đề, Tô Nhu, em là bạn thân nhất ở Long Quốc của anh, rắc rối của em cũng là rắc rối của anh!”

Louis lập tức đứng dậy, cực kỳ ga lăng nói: “Mời đi lối này!”

Hai người đi vào bên trong nhà hàng.

Hóa ra nhà hàng này có hai tầng, nhưng trước giờ không mở với người ngoài, chỉ có một vài khách quý và bạn bè của chủ nhà hàng mới có thể lên tầng trên để thưởng thức những món ngon.

Advertisement

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi đến phòng bao riêng lớn nhất ở giữa tầng hai.

Louis nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bên trong phòng bao riêng có rất nhiều người đang ngồi, khoảng mười người.

Đa số họ đều đều là người tóc vàng mắt xanh, dựa vào vẻ ngoài đặc trưng này, có lẽ họ đều là người đến từ nước F giống với Louis, chắc cũng là nòng cốt của công ty Louis.

Nhưng điều khiến cho Tô Nhu ngạc nhiên là nhóm người Lý Nông Yến cũng đang ở trong căn phòng này.

Lúc này mấy người họ đang mặc những bộ váy lộng lẫy, trưng diện theo kiểu các quý cô sang chảnh, trang điểm lộng lẫy, cầm theo ly rượu vang đỏ và đang chạm ly với các lãnh đạo cấp cao trong công ty Louis, nhiệt tình tán gẫu.

Advertisement

Khi nhìn thấy Tô Nhu xuất hiện ở cửa với dáng vẻ ngạc nhiên, mấy người Lý Nông Yến đều pha trò cười đùa, trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.

Rõ ràng là bọn họ đã đoán trước được việc Tô Nhu sẽ xuất hiện ở đây.

“Chuyện này là thế nào? Anh Louis! Tại sao mấy người Lý Nông Yến lại có mặt ở đây?”

Đầu óc của Tô Nhu quay điên cuồng, cực kỳ kích động hỏi.

“Tô Nhu, em đừng hiểu lầm, mấy người cô Lý đều là khách và đối tác của của tập đoàn Louis, ở đây đang tổ chức tiệc mừng nên họ mới được mời đến uống vài ly!”

Louis cười nói.

“Tiệc mừng gì cơ?”

Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

“Tất nhiên là để ăn mừng việc công ty Louis vừa hoàn thành một dự án lời hai trăm triệu tệ!”

Louis cười nói.

“Hai... hai trăm triệu tệ hả?”

Cả người Tô Nhu run rẩy, cô đột nhiên phản ứng lại, trợn to mắt nhìn về phía nhóm người Lý Nông Yến: “Hóa ra bọn họ đã bị các anh mua chuộc thật sao?”

Cuối cùng sự thật cũng đã sáng tỏ!

Tô Nhu không bao giờ ngờ được rằng, tất cả những gì Lâm Chính đã nói đều đúng!

Tất cả mọi thứ đều là dối trá!

Đám người Lý Nông Yến đã bán đứng cô từ lâu, họ hợp tác với tập đoàn Louis, vắt kiệt hoàn toàn công ty Quốc tế Duyệt Nhan!

Cơ thể Tô Nhu run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, cô ngây người nhìn Lý Nông Yến, nói: “Chị Lý! Chị Vương! Tại sao, tại sao chứ? Rõ ràng là tôi không đối xử tệ bạc với hai người, tại sao hai người lại bán đứng tôi, muốn bán công ty cho Louis? Tại sao chứ?”

“Thật xin lỗi, chủ tịch Tô, chúng tôi cũng không muốn đâu, nhưng anh Louis lại cho chúng tôi quá nhiều”.

Lý Nông Yến nhún vai nói.

“Những tình cảm khi chúng ta cùng nhau phấn đấu vì công ty, cùng dốc sức làm việc mấy năm nay, chẳng lẽ tất cả đều là hư vô sao?”, Tô Nhu bật khóc.

“Tình cảm? Ai nói mấy chuyện tình cảm này với cô? Bà đây đi ra ngoài là để kiếm tiền chứ không phải nói chuyện tình cảm, ai cho bà đây nhiều tiền bà đây chọn người đó, hơn nữa, ranh con nhà cô lúc nào cũng tự cho mình đúng, bà đây đã cảm thấy ngứa mắt với cô từ lâu rồi! Cô thực sự coi mình là thiên tài kinh doanh, nữ hoàng kinh doanh của Giang Thành sao? Để tôi nói cho cô biết, cô chẳng là cái thá gì cả!”, Lý Nông Yến không hề nể mặt, thẳng thừng mỉa mai.

Hai mắt Tô Nhu đờ đẫn.

“Đúng thế, Tô Nhu, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn nhận rõ bản thân, cô cho rằng công ty Quốc tế Duyệt Nhan có được như ngày hôm nay là dựa vào mình cô sao? Nực cười, đó chẳng phải bởi vì chúng tôi đã bán mạng làm việc cho cô sao? Chẳng phải nhờ thần y Lâm của Dương Hoa sao? Ưu thế của cô chỉ có mỗi ngoại hình xinh đẹp mà thôi, ngoại trừ cái này ra, cô còn có bản lĩnh nào nữa?”

Quản lý Vương thỏa thuê cười chế giễu, có vẻ như những câu nói này đã được kìm nén từ rất lâu.

Tô Nhu lảo đảo lùi về phía sau, đứng cũng không vững.

Cô chưa bao giờ ngờ được rằng, những người có công lớn đã đi theo cô, dốc sức làm việc cho công ty, lại có cái nhìn như thế với cô.

“Mấy người vì tiền thì tôi có thể hiểu được, nhưng mấy người không nên sử dụng cách này để trục lợi, mấy người làm như thế là phạm pháp!”

Tô Nhu âm thầm nghiến răng, tỏ vẻ không cam lòng nói.

"Phạm pháp ư? Vậy pháp luật phải bắt được lỗi của chúng tôi trước đã”.

Mấy người họ tỏ vẻ không quan tâm, che miệng cười.

Tô Nhu giận run lẩy bẩy, nhưng cô lại không thể làm gì những người này.

Cô trừng mắt nhìn về phía Louis: “Louis, rốt cuộc các anh muốn làm gì?”

“Tô Nhu à, anh không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có còn muốn giữ lại công ty hay không? Em còn muốn hoàn thành dự án ở ngoại ô Giang Thành một cách thuận lợi không?”



Louis mỉm cười hỏi, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lễ độ đó.



“Anh có ý gì?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhu tối sầm đi, gằn giọng hỏi.



“Nếu em muốn, chỉ cần em ở lại đây với anh, đồng thời giao năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty lại cho anh thì tất cả những điều trên đều có thể thực hiện được, em thấy sao?”



Louis cười nói.



“Anh nằm mơ đi!”



Tô Nhu chửi ầm lên: “Tôi thà để công ty phá sản, chứ không bao giờ để các người được như ý đâu! Bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm cảnh sát!”



Nói xong, Tô Nhu lập tức quay người muốn đi ra khỏi phòng bao.



Nhưng khi cô vừa muốn rời đi.



Lạch cạch!



Người phục vụ bỗng đóng cửa phòng lại.



Hơi thở của Tô Nhu dồn dập hơn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.



“Tô Nhu, không phải em cho rằng em đến đây rồi mà vẫn có thể dễ dàng rời đi đấy chứ?”



Louis nheo mắt lại, vẻ mặt dịu dàng đã biến mất không một dấu vết, thay vào đó là vẻ cực kỳ dữ tợn và hung ác.