Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4414: “Cái này để anh viết di thư”.



Trong phòng thuốc im lặng như tờ.

Đôi mắt của đám Louis, Lý Nông Yến dường như dính chặt lên người Lâm Chính, mãi không rời đi được.

“Đây… đây là ảo thuật sao? Chúa ơi, rốt cuộc chuyện này là sao?”.

Louis kêu lên kinh hãi.

Hắn đã bao giờ chứng kiến chuyện quỷ dị như vậy chứ?

Lý Nông Yến có phản ứng đầu tiên, lập tức kêu lên: “Đây chắc chắn là thuật dịch dung của thần y Lâm! Tôi từng nghe nói! Tôi từng nghe nói!”.

“Thuật dịch dung?”.

Advertisement

Louis kinh ngạc nhìn Lý Nông Yến: “Cô Lý, đó là gì vậy?”.

“Anh Louis, anh không hiểu đâu, đây là một thủ đoạn y thuật của thần y Lâm, tôi từng nghe người ta nói tới. Nghe nói y thuật của thần y Lâm đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể dễ dàng thay đổi dung mạo, giống như thủ đoạn của những đại hiệp trong nhiều phim cổ trang của Long Quốc chúng tôi vậy”.

Lý Nông Yến cười đáp.

“Trời ơi, còn có thủ đoạn thần kì như vậy sao?”.

Louis hơi hoàn hồn, nhưng hắn bỗng nhớ ra gì đó, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Advertisement

“Thần y Lâm, sao anh lại dịch dung thành thằng vô dụng Lâm Chính này?”.

Lý Nông Yến nặn ra một nụ cười hỏi.

“Tôi không dịch dung”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Nụ cười của Lý Nông Yến cứng đờ.

Đám giám đốc Vương ở phía sau cũng cảm thấy tình hình không ổn, ánh mắt dần trở nên sợ hãi và tuyệt vọng.

“Tôi chính là Lâm Chính, cũng chính là thần y Lâm”.

Lâm Chính ngồi xuống ghế, lấy bao thuốc trong túi áo ra châm một điếu, bình tĩnh nói: “Tôi chính là thằng ăn bám vô dụng bị người Giang Thành chê cười trong miệng các cô, Lâm Chính!”.

Lần này thì Lý Nông Yến câm nín hoàn toàn, đầu óc trở nên trống rỗng.

Lâm Chính chính là thần y Lâm? Thần y Lâm chính là Lâm Chính?

Không đúng!

Tuy hai người đều họ Lâm, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lớn đến mức nào chứ?

Tại sao Lâm Chính và thần y Lâm lại là cùng một người được.

Không ai có thể hiểu nổi.

Hơi thở của giám đốc Vương trở nên gấp gáp, có chút đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

“Chắc chắn là thần y Lâm đang đùa với chúng ta, chắc chắn là vậy!”.

“Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin!”.

Bọn họ vẫn chưa tiêu hóa được thông tin này.

Nhưng Louis lại cảm thấy tình hình vô cùng nguy hiểm, vội vàng dè dặt nói: “Anh Lâm, anh là người mà tôi ngưỡng mộ đã lâu, tôi vẫn luôn rất khâm phục anh. Tại sao đêm hôm khuya khoắt anh lại gọi tôi đến đây, còn cho người đánh tôi nữa? Tôi không biết mình đắc tội với anh chỗ nào! Lẽ nào do trước đây tôi từng theo đuổi người yêu của anh sao? Nếu đúng là vậy thì tôi có thể xin lỗi anh!”.

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Còn nữa, tôi không cho người đánh anh, bọn họ đánh anh là chuyện của bọn họ”.

Louis ngẩn người.

“Còn tôi thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ không đánh anh đâu”, Lâm Chính lại nói.



“Cảm ơn thần y Lâm”, Louis thở phào nhẹ nhõm.



“Nào, đưa giấy bút cho anh ta đi”.



Lâm Chính nói.



“Vâng, Chủ tịch Lâm”.



Từ Thiên lấy giấy bút ra, đưa cho Louis.



Louis ù ù cạc cạc: “Anh Lâm, đây là…”



“Cái này để anh viết di thư”.



Lâm Chính bình thản nói: “Nghĩ được gì thì viết mau đi, anh không còn nhiều thời gian đâu”.



Phịch!



Louis đặt mông ngồi xuống đất, bàn tay cầm giấy bút run lên bần bật.



“Anh Lâm, anh… anh muốn giết tôi? Không! Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy?”, Louis gầm lên, khó mà chấp nhận được.



“Chuyện ở nhà hàng tôi đã biết cả rồi”.



Lâm Chính bình thản nói.



Lần này thì không chỉ có Louis sụp đổ, ngay cả đám Lý Nông Yến cũng như bị sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.