Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4415: Cảnh tượng quá thê thảm.



Chuyện ở nhà hàng, mấy người Lý Nông Yến, giám đốc Vương cũng là những người tham gia và lên kế hoạch chính.

Nếu Lâm Chính biết rõ chuyện ở nhà hàng thì bọn họ cũng không thoát được.

Nhất thời mấy người túa mồ hôi lạnh, bắt đầu run lẩy bẩy.

“Tất cả bình tĩnh, anh Louis sẽ giải quyết”.

Lý Nông Yến không chịu khuất phúc, khẽ quát.

Quả nhiên, Louis hoàn hồn lại, sự tôn trọng và sợ hãi trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự căm thù và dữ tợn.

“Anh Lâm, anh cần gì phải chuyện bé xé ra to như vậy chứ? Tuy tôi muốn làm gì đó vợ anh, nhưng thực ra cũng chỉ tát một cái chứ mấy! Nếu anh cảm thất thiệt thòi thì cùng lắm tôi bồi thường cho anh ít tiền là được!”.

“Anh cũng đã đánh tôi, giết hai đàn em của tôi, răng của tôi cũng bị anh đánh gãy, anh còn muốn thế nào nữa? Chuyện này chấm dứt ở đây đi! Nếu tiếp tục đấu thì chưa chắc gia tộc Louis của tôi sẽ sợ anh đâu!”.

Advertisement

Louis trầm giọng nói, mang theo mấy phần đe dọa.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, không trả lời hắn mà chuyển chủ đề: “Vừa nãy tôi nhìn thấy đàn em của anh lén lút gửi tin nhắn, chắc là cầu cứu gia tộc của anh phải không?”.

“Đúng vậy”.

Louis hào phóng thừa nhận: “Tôi nói luôn cho anh biết, bố tôi đã đến Giang Thành, ông ấy dẫn theo chiến lực mạnh nhất của gia tộc Louis. Nếu anh không muốn nơi này hóa thành tro bụi thì hãy thả chúng tôi ra ngay!”.

“Tôi hiểu rồi”.

Advertisement

Lâm Chính thở ra một làn khói, rồi dập tắt điếu thuốc, sau đó nháy mắt với đám Từ Thiên.

Từ Thiên gật đầu, lập tức rút súng ra, chĩa vào những người đằng sau Louis.

Những người đàn ông phía sau hắn cũng rút súng ra.

Pằng pằng pằng.

Sau một trận súng.

Tất cả người của gia tộc đứng sau Louis đều gục xuống vũng máu tắt thở.

Louis trợn tròn mắt, há hốc miệng.

“A!”.

Đám Lý Nông Yến, giám đốc Vương sợ hãi hét ầm lên, hai người bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ.

“Louis, người anh động đến là vợ tôi! Từ giờ phút các anh quyết định ra tay với cô ấy, tôi đã không định tha cho các anh rồi! Bao gồm cả gia tộc của anh!”.

Lâm Chính bình thản nói: “Tôi đang chờ người của gia tộc anh đến, nếu bọn họ cũng có thái độ giống như anh, thì hôm nay chính là ngày tàn của gia tộc Louis”.

Dứt lời, Lâm Chính tiếp tục vùi đầu vào đống dụng cụ bên cạnh.

Từ Thiên sắp xếp người thu dọn thi thể một cách thành thạo.

“Thần y Lâm tha mạng! Xin anh hãy tha mạng!”.

Lý Nông Yến đã bị dọa cho phát điên, cứ thế quỳ xuống đất, dập đầu bôm bốp, giọng nói run rẩy không ngừng.

“Tôi không giết cô!”.

Lâm Chính chẳng buồn ngoảnh đầu lại, bình tĩnh đáp.

“Thật sao? Cảm ơn! Cảm ơn anh, thần y Lâm!”.

Lý Nông Yến mừng rỡ.

“Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”.

Lâm Chính lại nói.

“Hả?”.

Lý Nông Yến đờ người ra.

“Cho bọn họ uống thứ tôi đã chuẩn bị sẵn đi”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Vâng”.

Mấy người bước tới, cưỡng ép đám Lý Nông Yến uống thứ gì đó.

Một lát sau, tất cả bọn họ đều co giật dữ dội, ai nấy đau đến tê tâm liệt phế, la hét thảm thiết.



Louis đã sụp đổ hoàn toàn, hắn sợ hãi chứng kiến cảnh tượng này, đầu óc như muốn nổ tung.



Cảnh tượng quá thê thảm.



Nhưng Lâm Chính vẫn như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt chỉ còn huyết khí.



Nếu bọn họ đã có ý đồ với Tô Nhu, thì chắc chắn Lâm Chính sẽ không tha cho bọn họ.



Mấy người Lý Nông Yến không ngừng lăn lộn dưới đất, mười ngón tay cào cấu khắp người, chẳng mấy chốc đã cào rách da thịt, máu tươi đầm đìa.



Mấy phút sau, bọn họ đã không còn hình người, nằm vật dưới đất, ngất xỉu.



Két! Két! Két!



Đúng lúc này, bên ngoài phòng thuốc vang lên tiếng phanh xe.



Louis mừng rỡ, vội vàng nhìn ra ngoài cửa.



“Bố?”.



Hắn dùng hết sức bình sinh gào lên.



“Louis!”.



Bên ngoài vang lên giọng nói của lão Louis.



Sau đó cánh cửa bị đạp ra, một đám người cao to lực lưỡng ùa vào.