“Lẽ nào thực lực của hắn ngang bằng với anh Lâm, thế nên có thể không màng đến vụ nổ khủng khiếp này?”.
Mọi người ai nấy đều biến sắc.
Nhưng sau một phen giao đấu, bọn họ mới phát hiện mình đã nhầm to.
Tuy bóng dáng kia bất ngờ phát động tấn công, nhưng bất kể đối phương dùng quyền hay dùng cước, vẫn không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Đánh được vài chiêu, Lâm Chính đã tóm được cổ đối phương, dí xuống dưới.
Ầm!
Advertisement
Lâm Chính ấn chặt Khổng Dạ xuống đất.
Cả mặt đất cũng phải chấn động.
Xung quanh sụp xuống.
Sức mạnh đáng sợ lan khắp bốn phía.
Mọi người đều ngã như ngả rạ.
Đến khi bọn họ đứng dậy, thì Khổng Dạ đã bị sức mạnh bá đạo của Lâm Chính làm cho da tróc thịt bong, xương cốt toàn thân gãy nát, nằm bẹp dưới đất như một con chó chết, không gượng dậy nổi.
Advertisement
Lâm Chính đứng thẳng dậy, phủi bụi trên người.
Đám Nguyên Tinh nhanh chóng bay tới, chế ngự Khổng Dạ.
“Rattlesnake đâu?”.
Lâm Chính không nhìn Khổng Dạ, mà ngoảnh sang nhìn xung quanh.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
“Hỏng bét! Để tên đó chạy mất rồi!”.
“Vừa nãy hắn vẫn còn ở đây, sao giờ lại không thấy đâu?”.
“Hơn nữa chúng ta đã bao vây chỗ này, hắn chạy đi đâu được chứ?”.
Ai nấy đều biến sắc, nhìn ngang ngó dọc.
Lâm Chính nhíu mày nhìn đám người dày đặc ở xung quanh, lập tức nghĩ ra gì đó, đanh giọng quát: “Hắn đang trà trộn trong chúng ta, tất cả mọi người giữ nguyên vị trị, kiểm tra từng hàng một! Tìm đi!”.
“Rõ!”.
Mọi người bắt đầu kiểm kê quân số.
Lâm Chính vừa phát lệnh xong, một cái bóng còng rạp ở trong góc lập tức không ngồi yên được nữa.
Hắn lặng lẽ lẻn ra khỏi đám người, định chuồn mất.
Nhưng Lâm Chính đã nhận ra vị trí của hắn, tung người nhảy lên, cách không chộp lấy.
Vù!
Rattlesnake bị sức mạnh phi thăng bao trùm, lập tức bay tới, bị Lâm Chính túm bằng một tay.
“Đừng giết tôi! Xin anh đừng giết tôi!”.
Rattlesnake sau khi dịch dung run lập cập kêu lên.
Lâm Chính tiện tay ném về phía Nguyên Tinh.
Rattlesnake nặng nề ngã xuống đất, nhưng không bị làm sao, vội vàng bò dậy, run rẩy dựa sát vào Khổng Dạ.
“Ủa?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt, bước chân khẽ điểm, trong chớp mắt đã hạ xuống bên cạnh Rattlesnake, lại túm hắn lên.
“Anh định làm gì?”.
Rattlesnake kinh hồn bạt vía.
“Vừa nãy tuy tôi dùng lực không được coi là lớn, nhưng chắc chắn cũng không hề nhẹ tay, tại sao anh chẳng hề hấn gì?”.
Lâm Chính nhìn thật kĩ Rattlesnake, nhưng không cảm nhận được chút bất thường nào, nhíu mày nói: “Lẽ nào các anh có thủ đoạn nào đó bảo vệ thân xác?”.
Phải biết rằng, vừa nãy khi đám người kia tự bạo, Khổng Dạ và Lâm Chính đều nằm ở khu vực trung tâm tự bạo.
Nhưng Khổng Dạ chẳng bị thương tý nào.
Thật sự quá kỳ lạ.
Nếu Lâm Chính không đưa những người này lên bầu trời, với vị trí đứng của Rattlesnake thì chắc chắn cũng ở trong phạm vi của vụ nổ.
Nhưng hắn không bỏ chạy ngay.
Hiển nhiên hắn cũng không sợ uy năng của vụ nổ này.
Hai người họ chắc chắn có điều kỳ lạ.
“Thủ đoạn bảo vệ thân xác gì chứ? Anh… anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Nếu chúng tôi có thủ đoạn này thì việc quái phải sợ anh? Anh nhìn Khổng Dạ xem bị anh đánh ra nông nỗi gì”.
Rattlesnake run rẩy đáp.
“Anh không nói? Không sao, để tôi thử là biết ngay mà”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó chìa tay ra.
Nguyên Tinh ở bên cạnh lập tức cung kính đưa cho anh một thanh trường đao trắng như tuyết.
Đó chính là Thiên Sinh Đao.
Tuy Thiên Sinh Đao là thanh đao chữa lành, nhưng Rattlesnake và Khổng Dạ không biết.
Nhìn thanh trường đao tỏa ra thần quang kia, ánh mắt hai người chỉ toàn là sợ hãi.
“Tôi nói, tôi nói! Xin đại nhân đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Rattlesnake không nhịn nổi nữa, quỳ xuống gấp gáp kêu lên.