Hóa ra trước khi hành động, hai người họ đều bôi một loại thuốc bí chế mà chỉ tổ chức Forever Night có.
Loại thuốc này có thể giúp bọn họ chống lại hầu hết các loại sát thương.
Ngay cả vụ nổ kia cũng không làm gì được bọn họ.
Sở dĩ làn da Khổng Dạ bị Lâm Chính làm cho rách toạc một cách dễ dàng, đánh cho toàn thân chi chít vết thương, là do lượng thuốc bôi trên người hắn đã bị tiêu hao gần hết trong vụ nổ lớn kia.
“Thuốc bí chế?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm toàn thân Rattlesnake một lúc lâu, nhưng hoàn toàn không ngửi ra bất cứ mùi thuốc gì.
“Lẽ nào loại thuốc này không màu không vị?”.
“Đúng vậy”.
Advertisement
Rattlesnake vội đáp.
Lâm Chính không nói gì, nhìn chằm chằm Rattlesnake một lát, hình như nhận ra gì đó, anh liền giơ tay lên vuốt mạnh cánh tay hắn.
Soạt!
Một miếng thịt trên cánh tay Rattlesnake đã bị Lâm Chính giật xuống.
“A!”.
Rattlesnake hét lên thảm thiết.
Advertisement
Khổng Dạ ở bên kia bị dọa cho suýt nữa thì tè ra quần.
Phải biết rằng, lượng thuốc trên người Rattlesnake vẫn chưa bị tiêu hao.
Nhờ sự bảo vệ của thuốc, thân xác của Rattlesnake có thể coi là vô địch.
Nhưng Lâm Chính cứ thế giật một miếng thịt trên người hắn một cách dễ dàng, đủ để thấy kình lực của anh khủng khiếp đến mức nào.
Lâm Chính cầm miếng thịt kia quan sát thật kĩ càng.
Một lúc lâu mới bừng hiểu.
“Hóa ra không phải thuốc này không màu không vị, mà là nó đã ngấm vào dưới da các anh, dính sát vào mạch máu của các anh. Thứ thực sự cứng rắn bây giờ không phải là lớp da này, mà là lớp da sau khi được thuốc cường hóa”.
Lâm Chính bình thản nói.
Rattlesnake ôm cánh tay đang chảy máu, run rẩy lùi lại.
“Đưa về, tra khảo thẩm vấn, tìm hiểu xem Giang Thành và cả Long Quốc còn người của Forever Night không”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Vâng, long soái!”.
Hứa Chỉ Sương ở phía sau lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gọi đám A Mai đi tới bắt người.
Bây giờ, Hứa Chỉ Sương đã phục Lâm Chính sát đất.
Cô ta chưa bao giờ gặp được người nào hoàn hảo như vậy!
Không những tướng mạo hoàn mĩ, mà còn có trí tuệ siêu quần, thực lực đáng gờm, còn có một Dương Hoa khổng lồ.
Người như vậy được phong làm long soái đúng là may mắn của Long Quốc.
Hứa Chỉ Sương nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, trái tim đập rất nhanh.
Rè rè!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông này đến từ người của Rattlesnake.
A Mai lập tức lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại rồi đá cho hắn một cái, nghiêm giọng quát: “Là ai gọi đến?”.
Rattlesnake nhìn màn hình hiển thị, run rẩy nói: “Là… là… là Dạ Vương của chúng tôi”.
“Dạ Vương?”.
A Mai biến sắc.
“Chủ nhân của Forever Night!”.
Hứa Chỉ Sương lập tức nói với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, nhận điện thoại trong tay A Mai, rồi ấn nút nghe.
Cuộc gọi kết nối.
Nhưng bên kia không có bất cứ âm thanh gì.
Cứ như vậy khoảng mười mấy giây, một giọng nói trầm thấp và khàn khàn mới vang lên.
“Chào tướng Lâm!”.
Đây là tiếng Long Quốc tiêu chuẩn.
Hoàn toàn không nghe ra khẩu âm của người nước ngoài.
“Ông chính là Dạ Vương?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Không ngờ vẫn đúng như suy đoán của tôi, nếu tôi có thể biết thông tin về cậu Lâm sớm hơn, thì đã không phái đám Rattlesnake xâm nhập vào Long Quốc”.
Giọng nói của Dạ Vương lại vang lên, có chút lạnh lẽo đặc biệt.
“Xem ra cuộc gọi này của ông tới muộn rồi”.
Lâm Chính nói.
“Tôi gọi cho cậu, chứ không phải gọi cho Rattlesnake, sao có thể là muộn được?”.
Dạ Vương bình tĩnh đáp.
“Vậy sao?”.
“Cậu Lâm, hãy thả người của tôi đi! Con người tôi trước giờ không thích một câu nói lại hai lần, cậu thả bọn họ thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức”.