Một người đàn ông trung niên đội mũ lông và mặc quân phục đen tuyền nói lớn.
Giọng nói đầy khí thế như sấm sét.
"Đại thống lĩnh, đây là tướng Lâm!"
Hứa Chỉ Sương trong lòng khẽ run lên, lập tức tiến lên hành lễ, giới thiệu Lâm Chính ở phía sau.
"Tướng Lâm?"
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hồ nghi, sau đó bước tới chào và bắt tay.
"Tướng Lâm, từ lâu đã được nghe danh!"
Advertisement
Nói thì nói vậy, có điều trong mắt người đàn ông trung niên vẫn còn chút nghi ngờ.
Dù sao Lâm Chính còn quá trẻ.
Lần đầu tiên trong lịch sử Long Quốc có một Long soái trẻ như vậy.
Nhưng đại thống lĩnh không coi thường Lâm Chính, lại càng không dám không nể mặt anh.
Bởi vì Dương Hoa đã tài trợ một lượng lớn chi phí quân sự và vật tư cho quân đội biên giới phía Bắc.
Chưa kể mỗi tháng một lượng lớn thuốc và đan dược đều được vận chuyển tới đây, cả khoản kinh phí quân sự hàng tỷ đồng cách đây không lâu thực sự đã loại bỏ gánh nặng về vật chất và nhu yếu phẩm của quân đội phía Bắc, giúp các chiến sĩ yên tâm chiến đấu với kẻ thù.
Advertisement
Chiến tranh là lò đốt tiền đáng sợ nhất, ai cũng hiểu sự thật này.
Sức mạnh quân sự của Long Quốc rất đáng gờm.
Nhưng nếu dồn hết tiềm lực của quốc gia vào cuộc chiến rồi khiến chất lượng cuộc sống của người dân giảm sút, vô số người dân phải chịu cảnh đói khát thì trận chiến này không phải là thắng lợi.
"Tại sao tướng Lâm lại đến đây?"
Đại thống lĩnh Trình Sơn Hà hỏi.
"Gần đây tôi có xung đột với một thế lực tên là Forever Night, bọn chúng là một thế lực ngoại bang. Tôi lo lắng rằng chúng sẽ hỗ trợ kẻ địch của ta, ra tay chống lại quân đội biên giới phía Bắc để trả thù tôi. Tôi đã phân tích tình hình ở biên giới phía Bắc và cảm thấy rằng cứ điểm số 3 có thể sẽ gặp nguy hiểm”.
Lâm Chính đáp.
"Cho nên, tướng Lâm tới đây chi viện cho chúng tôi sao?"
Trình Sơn Hà hỏi.
"Đúng vậy!"
Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
Trình Sơn Hà im lặng.
Ông ta đưa mắt nhìn những người khác, vẻ mặt mọi người đều rất cổ quái.
"Vậy tướng Lâm định làm gì?"
Trình Sơn Hà hỏi tiếp.
"Cho tôi một đoàn quân, tôi sẽ tới chi viện cho cứ điểm số 3”.
"Việc này sao có thể được? Cậu là Long soái của Long Quốc, sao có thể đích thân tới tiền tuyến?"
Trình Sơn Hà thẳng thừng từ chối.
"Việc cấp bách, sao còn quan tâm những chuyện này? Đại thống lĩnh, hãy tập hợp binh sĩ nhanh chóng đi theo tôi!"
Lâm Chính lớn giọng, nghiêm túc nói.
Trình Sơn Hà cau mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
"Tôi xin lỗi tướng Lâm, tôi không thể đáp ứng yêu cầu này!"
“Đại thống lĩnh!”
"Tướng Lâm trên đường tới đây đã vất vả rồi. Người đâu, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho tướng Lâm ngay lập tức!"
"Vâng!"
Một người lính chạy tới: "Long soái, mời đi theo tôi!"
Lâm Chính cau mày, im lặng một lúc rồi rời đi cùng với người lính.
"Đại thống lĩnh, tướng Lâm tuy tuổi còn trẻ nhưng đã làm được những việc phi thường, chúng ta từ chối như vậy hình như không hay lắm?"
Người bên cạnh tiến tới, trầm giọng nói.
“Nhưng tôi không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm được”.
Trình Sơn Hà trầm giọng nói: "Kỳ thực, chúng ta đã phân tích ra mối đe doạ đối với cứ điểm số 3, nếu ngay cả Lâm soái cũng nói như vậy, tôi nghĩ chúng ta thực sự cần tới đó một chuyến, tăng cường chi viện cho cứ điểm số 3!"
"Nghe lệnh, lập tức phái ba đội chiến đấu bảy, tám, chín hành quân đến cứ điểm số 3 triển khai phòng ngự! Nhiêu Long và Trương Bình sẽ dẫn đội!"
"Vâng!"
Mọi người ngay lập tức bắt đầu điều động quân đội và tướng lĩnh.
Trình Sơn Hà trở lại phòng tác chiến.
Nhưng vừa bước vào phòng tác chiến, một người lính vội vã chạy tới.
"Đại thống lĩnh! Không ổn rồi, cứ điểm số 3 đã bị kẻ địch tập kích!"
"Cái gì?"
Trình Sơn Hà lập tức quay đầu lại, không thể tin được.
"Tốc độ của đối phương quá nhanh!"
"Có điều không cần quá lo lắng, chúng ta đã chuẩn bị quân chi viện tới đó, còn có màn sáng ngăn cản, chỉ cần đợi viện binh của chúng ta tới là được!"
Người bên cạnh bình tĩnh lại và phân tích.
Nhưng người lính tới báo cáo như sắp khóc tới nơi.
"Các vị đại nhân, màn sáng của cứ điểm số 3 chưa được kích hoạt!"
Trong tích tắc, toàn bộ căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.