Tốc độ còn nhanh hơn cả loài báo luồn lách giữa những ngọn núi hiểm trở.
Nhưng dù vậy, vẫn không thể theo kịp tốc độ của Lâm Chính.
Lâm Chính bay lên không trung như một chùm tia sáng phóng thẳng vào không gian.
Sau khi đại thống lĩnh từ chối yêu cầu để anh đi đến cứ điểm số 3 chi viện, Hứa Chỉ Sương định về phòng nghỉ ngơi nhưng lại tình cờ nhìn thấy Lâm Chính rời khỏi lều quân sự nên mới lặng lẽ đi theo.
Advertisement
Không ngờ Lâm Chính lại lao thẳng tới cứ điểm số 3.
Hứa Chỉ Sương lập tức hiểu được ý định của Lâm Chính nên vội vã đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính lại không hề có ý đợi cô ta.
Một lúc sau, Hứa Chỉ Sương không còn nhìn thấy Lâm Chính đâu nữa.
Hứa Chỉ Sương nhận ra tình hình không ổn, vội vàng lấy điện thoại di động ra liên lạc với đại thống lĩnh.
Với quyền hạn của mình, cô ta không thể nói chuyện trực tiếp với đại thống lĩnh, cuộc gọi được chuyển đến trụ sở chính.
Advertisement
"Tôi là Hứa Chỉ Sương, đội trưởng đội Cấm Vệ, tôi có việc khẩn cấp cần báo cáo. Tôi vừa nhìn thấy tướng Lâm một mình đi đến cứ điểm số ba, tôi yêu cầu gửi quân tiếp viện ngay lập tức để bảo vệ Long soái!"
"Đội trưởng Hứa, đại thống lĩnh đã dẫn theo hai vạn binh lính tới cứ điểm số 3, họ đã lên đường rồi. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin tức cứ điểm số 3 đang bị kẻ địch tấn công, tình hình không được khả quan!"
Một giọng nói phát ra từ trụ sở chính.
"Cái gì?"
Hứa Chỉ Sương sững sờ.
"Đội trưởng Hứa, xin hãy lập tức đi theo Long soái và đảm bảo an toàn cho anh ấy!"
"Vâng!"
Hứa Chỉ Sương lập tức đáp lại, cúp điện thoại nhìn về phương xa.
Sau đó Hứa Chỉ Sương mới nhận ra rằng mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Chỉ Sương lại dùng hết sức lực, lao về phía cứ điểm số 3.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Những tiếng nổ dữ dội truyền tới.
Cứ điểm số ba trên đỉnh núi chìm trong khói lửa.
Những người lính cầm súng máy plasma đời mới nhất bắn vào kẻ thù đang tràn tới khắp nơi.
Nhưng số lượng quân địch quá đông, hỏa lực dày đặc đến mức tuyến phòng thủ đầu tiên thậm chí không trụ nổi được năm phút trước khi bị chọc thủng.
Không có sự bảo vệ của màn sáng, những công sự như bao cát chẳng có tác dụng gì, hỏa lực của đối phương cũng dễ dàng xuyên thủng bất kỳ hàng phòng ngự nào.
"Giữ chắc! Giữ chắc cho tôi! Hãy kiên trì chờ quân tiếp viện, dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa, đừng để mất vị trí của mình! Liều chết giữ vững vị trí!"
Một vị thống lĩnh cấp Thiên giương cao lá cờ chiến đấu và hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
"Thống lĩnh! Nằm xuống! Mau nằm xuống!"
Những người lính bên cạnh vội vàng lao về phía vị thống lĩnh.
Ngay khi thống lĩnh vừa kịp nằm xuống, một lưỡi đao khí cắt ngang đỉnh đầu ông ta, làm đứt đôi khẩu súng máy tự động phía sau.
"Tông sư võ giả sao?"
Vị thống lĩnh kia mặt biến sắc.
"Thống lĩnh, kẻ địch đã phái ít nhất ba vạn quân đến bao vây trấn áp, cao thủ thì vô số, chỉ có chúng ta thì không thể giữ được cứ điểm!"
Người lính đứng dậy và nói với đôi mắt đỏ hoe.
"Không giữ được cũng phải giữ. Nếu cứ điểm của chúng ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ tuyến phòng thủ sẽ bị ảnh hưởng! Nghe này, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không được rút lui!"
Vị thống lĩnh gầm lên, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm có chết cũng không lùi bước.
Người lính kia sững lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi lao về phía trước với khẩu súng trên tay.
Họ là những chiến binh trung thành nhất và dũng cảm nhất.
Đằng sau họ là đất nước.
Họ sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ tên cướp nước nào đặt chân vào lãnh thổ thiêng liêng và bất khả xâm phạm của quê hương mình.
Nhưng ngay khi những người lính ở cứ điểm số 3 đang dũng cảm phòng thủ trước các đợt tấn công ồ ạt của kẻ thù thì một vài bóng người đã lặng lẽ lẻn vào đám đông.
"Không chịu rút lui? Vậy được, thế thì chết ở đây đi!"
Một tiếng cười khẩy vọng tới.
Vị thống lĩnh sửng sốt trong giây lát, lập tức rút thanh kiếm trên thắt lưng ra, nhìn sang phía bao đất công sự bên cạnh.
Ở đó có một người đàn ông với mái tóc dài bồng bềnh, mặc chiếc áo khoác da đang lạnh lùng nhìn ông ta.