Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4456: “Tôi đi cùng anh”



Những bóng hình trải dài cả không gian ào về căn cứ điểm thứ ba. Mất đi sự bảo vệ của ánh sáng, hàng phòng ngự của căn cứ thứ ba không thể nào kháng cự được với quân địch.

Trong căn cứ, một lượng lớn các sát thủ đã lẳng lặng tiến vào và tấn công. Đây chính là hành động thường có nơi chiến trường.

Thực lực của các sát thủ này vượt xa các chiến sĩ khác. Bọn họ tấn côn nhanh như chớp vậy.

Bọn chọ chỉ cần tiêu diệt sạch sẽ, khiến cho đám đông mất đi người chỉ huy thì coi như cuộc chiến đấu này có thể thanh kết thúc.

Vị thiên cấp thống soái này đang gặp phải tình huống như thế. Người này vung kiếm không ngừng đối kháng. Thế nhưng đòn công kích khủng khiếp vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.

Sau vài lần đấu qua đấu lại, vị thiên cấp thống soái đã bị trầy da tróc vẩy, không đấu lại được nữa.

“Mau, mau bảo vệ đại nhân”.

“Giết tên cầm đầu đi”

Các chiến sĩ hô vang, lao lên viện trợ. Thế nhưng dù họ làm vậy thì chỉ càng khiến quân địch tấn công mạnh hơn. Người của căn cứ thứ ba rõ ràng không hề chiếm ưu thế.

Advertisement

“Đại nhân thống lĩnh mau đi đi, chúng tôi sẽ bảo vệ đại nhân”, một chiến sĩ hét lên.

“Muốn tôi đi sao? Mẹ kiếp. Coi tôi là kẻ sợ chết chắc. Bảo tôi từ bỏ đồng đội rời đi à? Tôi không làm được. Dù có chết thì cũng phải chết cùng anh em”, thống lĩnh thiên cấp mắt đỏ như máu, siết chặt kiếm lao lên.

Các chiến sĩ thấy vậy thì cũng quay người chặn thống lĩnh lại rồi túm cổ người này và trừng mắt: “Thống lĩnh, giờ không phải là lúc giận dỗi, chúng ta không thể nào trụ lại được ở căn cứ điểm này. Thống lĩnh không ra lệnh cho mọi người rời đi thì sẽ chỉ hi sinh vô ích thôi. Cần phải đảm bảo lực lượng sau này cùng đoạt lại căn cứ này. Thống lĩnh hiểu không?”

“Mất đi căn cứ, từ bỏ anh em, sao tôi còn mặt mũi nào gặp đại tôn thống chứ?”, thống lĩnh thiên cấp tức giận nói.

Chiến sĩ kích động nhưng không biết nói gì.

Đúng lúc này…

Advertisement

Phập! Một con dao đâm xuyên ngực người chiến sĩ. Máu tươi bắn ra.

“Người anh em”, thống lĩnh thiên cấp sững sờ nhìn người kia.

Một khuôn mặt dữ tợn ở phía sau người chiến sĩ. Đó là Chó Sói. Chó Sói cầm kiếm với khí tức bùng phát.

Cơ thể của người chiến sĩ nổ tung.

“Người anh em”, thống lĩnh thiên cấp tức giận gầm lên và vung kiếm.

Lúc này thống lĩnh đã mặc kệ tất cả. Đầu óc chỉ còn hừng hực lửa giận. Và chỉ có một suy nghĩ duy nhất là báo thù cho người anh em.

“Chết! Chết đi cho tôi”

Thống lĩnh thiên cấp điên cuồng vung kiếm, không thèm phòng ngự, cả người như phát điên. Thế nhưng thực lực của Chó Sói mạnh hơn hẳn.

Dù thống lĩnh có tấn công thế nào thì Chó Sói vẫn nhở nhơ. Cuối cùng đòn tấn công của thống lĩnh chậm lại.

Người thống lĩnh đã mệt mỏi và trầy da tróc vẩy rồi. Chó Sói nhân cơ hội chém kiếm về đối phương. Thống lĩnh vội lùi lại, chộp chặt thanh kiếm, tức giận nhìn hắn.

“Tức lắm phải không? Bất lực chứ gì? Kẻ yếu thì chịu thôi”, Chó Sói thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo và khinh thường.

“Khốn nạn, các người tưởng là thắng sao?”, thống lĩnh gằn giọng.

“Lẽ nào lại thua?”, Chó Sói nói.

Thống lĩnh cúi đầu không nói gì rồi đột nhiên lao cơ thể vào thanh kiếm trước mặt

“Á”, thống lĩnh phát ra tiếng gào đau đớn. Cơ thể thống lĩnh xuyên qua thanh kiếm, sát lại gần Chó Sói.

“Cái gì?”, Chó Sói nín thở, đang định buông kiếm thì…

Không kịp…

Chân khí bùng nổ, cơ thể thống soái tự động phát nổ. Rõ ràng người này tự khiến cơ thể nổ tung. Chó Sói bị đánh bật ra, đập mạnh xuống đất.

“Chó Sói đại nhân không sao chứ?”, vài người chiến sĩ vội chạy tới

“Giết, giết cho tôi. Giết sạch người ở căn cứ thứ ba này. Không được để lại một ai hết”, Chó Sói thấy nhục tới nổi giận bèn gầm lên.

“Vâng”, âm thanh của tiếng hô vang lên.

Quân địch tấn công toàn diện. Điểm căn cứ thứ ba bị sụp đổ.Những chiến sĩ còn sống sót chỉ biết lùi vào trong đợi cứu viện.

“Thống soái đại nhân, chúng ta phòng thủ thế này chỉ sợ không đợi được cứu viện thì hàng phòng ngự bên ngoài đã bị tấn công mất”.

“Không cầm cự được cũng phải cầm cự, chúng ta không còn cách nào kh’c'.

“Đại nhân, chúng ta có thể cử người dụ một phần quân địch để giảm bớt áp lực ở đây không?”

“Dụ đi sao?”

“Đúng vậy, tôi đề nghị tôi sẽ dẫn một tiểu đổi dụ quân địch về đỉnh núi phía Nam, mươn địa thế ở đó để vờn đối phương. Đối phương tới vì căn cứ này, nếu như tất cả chúng ta đều ở đây thì chỉ khiến đối phương dễ dàng tiêu diệt hơn. Cần phải phân tán lực lực của quân địch”.

“Không được, nguy hiểm quá. Bên ngoài đã bị vây kín rồi, không thể nào lao ra được đâu”.

“Đại nhân yên tâm, tôi có cách. Chỉ cần đại nhân đồng ý thì tôi sẽ cho người lao ra, tôi đảm bảo chúng tôi nhất định sẽ tới được. Khi đó việc phòng ngự của chúng ta sẽ càng dễ dàng hơn”.

“Điều này”.

Còn không đợi thống soái đòng ý thì người chiến sĩ kia đã hô hào: “Có vị nào không sợ chết cùng tôi lao ra thì đứng ra”.



“Tôi”



“Tôi đi cùng anh”



“Cả tôi nữa”



“Được anh em. Có thể sát vai chiến đấu cùng mọi người thì tôi thấy cuộc đời này xứng đáng rồi. Đi theo tôi”, người chiến sĩ bật cười ha ha, xách kiếm đi ra ngoài.



“Cậu xông ra kiểu gì?”, thống soái cảm thấy không ổn bèn hét lớn.



Thế nhưng người này không hề trả lời mà cứ lao đi Thống soái chưa kịp hiểu ra thì lập tức hô tiếp: “Hỏa lực yểm trợ giúp bọn họ”.



Nói xong người này cũng giương súng bắn ra. Thế nhưng đạn bắn chưa được bao lâu thì…



Có tiếng nổ nặng nề vang lên. Cả vùng thành lũy chấn động. Vị thống soái trố tròn mắt nhìn máu ngập trời ở phía xa mà sững sờ. Hóa ra cách của người chiến sĩ kia đó là tự phát nổ chính mình.



“Không”, người thống soái gầm lên và lao ra…



“Thống soái đừng kích động”



“Chúng ta phải ở lại đây”, một chiến sĩ ở bên cạnh chặn lại.



“Giết, giết cho tôi”, thống soái gào thét.



Đám đông điên cuồng nã đạn. Mưa đạn lao đi rào rào.



Sự hi sinh của người chiến sĩ kia đã tạo ra được kỳ tích cho đoàn người lao ra và chạy tới núi phía Nam. Dựa vào địa hình, họ đã thu hút được hỏa lực của quân địch.