Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4496: “Maris các anh tới muộn”



Sự xuất hiện đột ngột của Maris đã làm loạn kế hoạch của Lâm Chính.

Từ việc hắn nói là tổng bộ tạm thời dừng liên hệ với tất cả các bộ phận khác thì Forever Night đã ý thức được việc Lâm Chính đang ra tay với bọn họ. Thậm chí họ còn đoán được có khả năng Lâm Chính đã tấn công vào căn cứ điểm nào đó của họ rồi.

Maris lần này tới không chỉ tìm người thi thành nhiệm vụ mà còn để thăm dò tình hình.

Anh tin những khu vực khác cũng sẽ có người như Maris.

Lâm Chính chau mày. Sự cảnh giác của Forever Night đáng sợ hơn những gì mà anh tưởng tượng.

Rõ ràng là anh đã lên kế hoạch hết sức chu đáo rồi mà tại sao vẫn khiến Forever Night nghi ngờ? Lẽ nào là trò do Hắc Hoàng gây ra?

Advertisement

Thôi bỏ đi. Hoàn thành theo nhiệm vụ của Maris rồi tính sau.

Hai người đi ra, ngồi lên chiếc xe việt dã của Maris ở bên ngoài và đi về phía bờ sông Ibu.

Từ đây cách bờ sông tới cả 400 km sợ rằng một ngày cũng không hoàn thành được nữa là một buổi chiều.

“Maris, nhiệm vụ lần này tổng bộ giao cho chúng ta là gì?", trên xe Sâm Hồng hỏi với vẻ bất an.

Advertisement

Hắn rất muốn nói cho Maris biết người bên cạnh là kẻ giả mạo nhưng nghĩ tới thực lực của anh thì dù có là mười Maris cũng không thể đối phó được nên đành nhẫn nhịn.

“Sâm Hồng đại nhân tới là sẽ biết thôi”.

Maris mỉm cười, lấy ra hai chai rượu đưa ra phía sau. Sâm Hồng cũng nhận lấy uống cạn không chút khách sáo.

Lâm Chính thì từ chối. Maris nhìn vào kính chiếu hậu và nhếch miệng cười, mở lắp ra và tu ừng ực.

Ở những nơi như thế này uống say bét nhè cũng không có ai tới điều tra. Lái xe tầm hơn bốn tiếng đồng hồ, ba người cuối cùng cũng tới sông Ibu.

Thế nhưng Maris không hề có ý định dừng lại, mà chạy dọc theo bờ sông.

“Chúng ta đã tới rồi mà”, Lâm Chính chau mày.

“Vẫn chưa, còn phải chạy dọc bờ sông ba tiếng nữa”, Maris nhún vai.

“Ba tiếng sao?”, Sâm Hồng giật mình.

Lâm Chính cũng cảm thấy kinh ngạc. Đột nhiên anh ý thức được điều gì bèn lấy điện thoại ra mở bản đồ rồi khẽ chau mày.

“Nhiệm vụ lần này có bao nhiêu người tham gia vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Anh hỏi làm gì?”, Maris mỉm cười.

“Nơi anh đưa chúng tôi tới gần với khu vực trung tâm, tôi nghĩ người của các bộ phận khác cũng đều tới phải không?”, Lâm Chính nói.

“Ha ha anh thật thông minh. Đúng vậy. Tổng bộ không chỉ thông báo cho chúng ta mà còn cử cả người của các bộ phận khác. Nhiệm vụ lần này, tất cả các bộ phận sẽ hợp lực hoàn thành, do tổng bộ đốc thúc”, Maris mỉm cười.

Dứt lời Sâm Hồng tái mặt. Lâm Chính thì trầm ngâm.

Hóa ra nhiệm vụ lần này là như thế. Sau khi lái dọc sông tầm ba tiếng thì cuối cùng chiếc xe cũng đi chậm lại.

Vùng đất trống trước mặt xuất hiện không ít bóng hình. Tất cả đều là người của các nhánh Forever Night chạy tới.



Bọn họ nhanh chóng xuống xe và xếp hàng ở khu đất trống. Phía trước họ là hai hàng người mặc áo gió màu đen trông không rõ.



Những bóng hình này đứng bất động như tượng, đầu cúi xuống, đến mặt cũng không nhìn rõ.



“Các vị, chúng ta tới rồi. Đi theo tôi nào”.



Maris vứt chai bia xuống đất, nghênh ngang bước tới.



“Maris các anh tới muộn”



Một người bụng bự nói.



“Xin lỗi tắc đường”.



“Ha ha...”, Maris bật cười, sau đó nói với Sâm Hồng và Lâm Chính: “Hai vị, đứng ở đây nhé”.



Sâm Hồng không hề do dự, đứng qua một bên. Thế nhưng Lâm Chính ghì hắn lại.



Sâm Hồng giật mình. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm trận pháp trước mặt và nói: “Sâm Hồng, anh còn muốn sống không?”



“Cậu đang nói gì vậy...Cậu định giết tôi sao?”, Sâm Hồng run rẩy hỏi.



“Tôi không định giết anh nhưng Forever Night muốn giết anh. Họ không chỉ muốn giết anh mà còn muốn giết toàn bộ người ở đây nữa”.



Lâm Chính đanh mặt, khẽ nói. Sâm Hồng nghe vậy thì thấy đầu óc trống rỗng.



“Cậu...cậu nói gì?”