Thiên Nga Đen giật mình. Chuyện gì thế này? Tại sao tên đó đưa chiếc điện thoại vỡ cho Dạ Vương mà Dạ Vương lại lộ ra biểu cảm như vậy chứ?
“Sau hôm nay, Forever Night đã hoàn toàn biến mất rồi. Dạ Vương, Forever Night không nên tồn tại”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng sau đó đi về phía Dạ Vương.
Một luồng khí tức phóng ra từ cơ thể anh. Thế nhưng Dạ Vương cũng không chịu từ bỏ. Ông ta ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Advertisement
“Cậu không thắng đâu. Tôi đảm bảo, chỉ cần tôi bắt được cậu, ép cậu ra lệnh cho thuộc hạ của mình từ bỏ tấn công các chi nhánh của tôi thì mọi chuyện sẽ được cứu vãn thôi”.
Nói xong Dạ Vương hất chiếc áo khoác trên người và rút thanh kiếm dài màu đen ra. Thanh kiếm trông vô cùng thanh mảnh thế nhưng lại phát ra những điểm sáng nhỏ giống như được tạo ra từ tinh không vậy.
“Bắt tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu: “Chắc ông không có khả năng đó đâu”.
Advertisement
“Cậu dám chạy tới tận đây thì tôi nghĩ cậu cũng không hề tầm thường. Có thể tôi cũng tốn công sức khi đối phó với cậu nhưng đây là Forever Night , cậu cảm thấy ở nơi thế này cậu có thể phản kháng được bao nhiêu?”
Dứt lời, vô số bóng hình từ bốn phương tám hướng ập tới.
“Lần này hỏng rồi”.
Thiên Nga Đen cảm thấy vô cùng căng thẳng bèn hét lên với Lâm Chính: “Tôi đã bảo anh rời đi cùng tôi nhưng anh không nghe. Giờ chúng ta muốn đi cũng không được nữa rồi. Chúng ta đã bị bao vây rồi”.
“Tôi bảo cô đi chặn các lối vào của FoverNight sao cô không đi?”, Lâm Chính quay qua nói với vẻ không vui.
“Có cần thiết không, giờ người nên chạy là chúng ta đấy chứ không phải bọn họ đâu”.
Thiên Nga Đen chau mày. Cô ta phát hiện ra bản thân càng ngày càng không thích thần y Lâm nữa rồi. Dù anh có khả năng chữa khỏi bệnh cho em trai mình nhưng mà ngốc tới mức hết thuốc chữa.
“Không, người phải bỏ chạy là bọn họ kìa", Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía Dạ Vương.
Dạ Vương cầm kiếm từ từ bước tới với ánh mắt rực lửa. Ông ta chuẩn bị ra tay.
“Đồ chán sống. Chết đi”, Dạ Vương hét lớn, đâm kiếm về phía Lâm Chính.
Thanh kiếm tạo ra đường sáng dài trong không gian, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Thế nhưng ngay khi nó giáng xuống thì...
Bùm...Sức mạnh phi thăng lập tức ập xuống người Dạ Vương.
Dạ Vương không kịp phòng ngự, cả người ngã ra đất, lưng như bị đè nặng bởi một ngọn núi, trông vô cùng đau đớn.
“Cái gì?”, Thiên Nga Đen bàng hoàng.
Các cao thủ ở xung quanh cũng không dám tin vào mắt mình. Bọn họ liều mạng tấn công kết giới cho Lâm Chính tạo ra, định giúp Dạ Vương nhưng dù họ làm thế nào cũng không có kết quả.
Kết giới mà Lâm Chính tạo ra rõ ràng là không có gì để nói, đám đông đã tấn công một hồi lâu mà vẫn không làm được gì.
Thiên Nga Đen tái mặt, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Lúc này, cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính bước lên trước, đạp lên cây kiếm của Dạ Vương. Thanh kiếm vỡ vụn, bắn ra xung quanh.
Đám đông há hốc miệng, nhìn bằng vẻ không dám tin. Đây là bảo bối của Dạ Vương đấy, nghe nói là dùng chất liệu sắt đặc biệt tạo thành. Thế nhưng nó lại yếu ớt như thế dưới chân của Lâm Chính. Anh dễ dàng đạp gãy nó.
Dạ Vương bị sốc. Ông ta sững sờ nhìn những mảnh vụn bằng vẻ thất thần.
Đúng lúc này, Dạ Vương cảm nhận được điều gì đó bèn vội ngẩng đầu thì thấy một bàn chân đang đạp về phía đầu ông ta.