Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4508: Kẻ phạm tội tới đây phải đền tội”



“Á”

Dạ Vương gào thét đau đớn, lập tức lăn qua một bên. Lâm Chính đạp hụt, mặt đất nứt toác, sức công phá có thể thấy vô cùng đáng sợ.

Dạ Vương dù né được đòn nhưng vẫn chịu ảnh hưởng bới lực tấn công. Cả người ông ta bay bật ra, đập mạnh ra gần vách kết giới.

Thiên Nga Đen trố tròn mắt, nhìn Dạ Vương đằng sau kết giới bằng vẻ không dám tin. Cô ta không bao giờ có thể ngờ Dạ Vương lại có ngày rơi vào cảnh này.

“Mau, mở kết giới, thả tôi ra. Mau lên”, Dạ Vương vội vàng bò lên, tấn công vào kết giới và gào lên với đám người ở bên ngoài.

Miệng ông ta đầy máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Thế nhưng những người ở bên ngoài cũng không dám tấn công kết giới nữa. Bọn họ nhìn bộ dạng chật vật của Dạ Vương mà run rẩy lùi về phía sau.

Advertisement

“Chạy thôi”, không biết ai hô lên mà tất cả đề quay đầu bỏ chạy.

“Cái gì?”, Dạ Vương sợ hãi.

Thiên Nga Đen cũng bàng hoàng nhưng cô ta nhanh chóng bừng tỉnh và lao ra. Lần này thì cô ta đã ý thức ra mình nên làm gì rồi. Nếu như những gì mà Lâm Chính yêu cầu cô ta đều không làm thì việc nhờ anh chữa trị cho em trai mình cũng công cốc.

Tốc độ của Thiên Nga Đen thì đương nhiên những người kia không thể nào so sánh được. Cô ta lao như điện xẹt chặn toàn bộ các lối ra vào.

Advertisement

Còn về phía người của Dạ Vương thì lúc này họ như bị rơi vào đường cùng vậy. Ông ta cảm nhận được việc Lâm Chính đang từ từ bước lại gần. Ông ta ép sát vào kết giới với sắc mặt tái mét.

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện”.

Dạ Vương vội vàng hét lên: “Tôi thần phục tôi sẽ làm việc cho cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi. Tôi thề cả đời này sẽ tận lực vì cậu có được không?”

“Tôi không cần ông làm vậy. Tôi chẳng có gì để nói chuyện với một người không có tín nhiệm cả”, Lâm Chính lắc đầu.

Anh đã tha cho Khủng Dạ và Rattlesnake vậy mà Dạ Vương vẫn lựa chọn để Rattlesnake và Chó Sói giúp kẻ địch đối phó với quân phía Bắc thì Dạ Vương thực sự không đáng để cho anh phải cân nhắc.

Dạ Vương nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Đúng lúc này có tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Á”.

Lâm Chính giật mình thấy hai cánh tay của Dạ Vương bị chặt đứt, máu phun ra như mưa.

Chuyện gì vậy. Lâm Chính không hiểu.

Anh vội lao về phía Dạ Vương. Đúng lúc này, một thứ dịch màu đen bắn ra từ cánh tay của ông ta. Máu tươi biến thành màu đen xìThứ dịch này chảy về phía chân của ông ta.

Xì xì...

Trong nháy mắt cả khu vực dưới chân ông ta bị nát ra. Lâm Chính hừ giọng, lao lên định bắt Dạ Vương.

Đột nhiên chỗ hai cánh tay bị đứt mọc ra hai cánh màu đen kịt. Cánh hóa thành những lưỡi dao chém về phía tay Lâm Chính.

Lâm Chính loạng choạng dù không hề hấn gì. Còn đôi cánh của Dạ Vương thì bị biến dạng.

Ông ta nhịn đau, lao về phía khu vực khi nãy hõm xuống. Ông ta định chui ra khỏi kết giới.

Lâm Chính hừ giọng, xóa kết giới, đi về phía Dạ Vương vừa định chui xuống đất thoát ra. Dạ Vương thở hổn hển, cơ thể bê bết máu, ông ta liều mạng lao về phía trước.

“Tới đây thôi”



“Kẻ phạm tội tới đây phải đền tội”.



“Dạ Vương đại nhân để chúng tôi bảo vệ”.



“Không thể để đối phương làm ô nhiễm Forever Night thần thánh được", bỗng có bốn giọng nói đồng loạt vang lên.



Sau đó bốn bóng hình nhanh như điện xẹt lao ra đứng ngay trước mặt Dạ Vương.



Lâm Chính nhìn họ. Đó là tứ đại dạ vệ của Forever Night. Bọn họ xuất hiện thì lập tức tạo thế. Thế nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian nên anh đã dùng dị hỏa tấn công họ.



Dị hỏa hóa thành một làn sóng phủ lên đối phương. Bốn người họ tái mặt, dùng chân khí chống lại.



Thế nhưng dị hỏa do sức mạnh phi thăng tạo thành thì đâu phải loại thường.



Dị hỏa ập xuống, bốn người bị nuốt gọn phát ra tiếng kêu thảm thiết và dần hóa thành tro bụi.



“Á”.



Dạ Vương sợ tới mức mất hồn, điên cuồng bỏ chạy.



Lâm Chính hừ giọng lạnh lùng và đưa tay lên. Dị hỏa giống như vuốt quỷ vồ về phía chân ông ta.



“Chân của tôi”, Dạ Vương kêu gào, cúi xuống nhìn hai chân của mình đang bốc cháy.



Dạ Vương đã được chứng kiến sự khủng khiếp của dị hỏa trước đó nên không dám do dự, lập tức chặt đứt hai chân của mình để giữ tính mạng.



Thế nhưng mất đi hai chân thì việc bỏ chạy của ông ta khác gì khó như lên trời. Lâm Chính nhìn Dạ Vương bò dưới đất và từ từ tiến lại.