Hứa Chỉ Sương dẫn theo người vội vã đi ra khỏi sân bay thủ đô của nước Dick.
Cô ta thấp thỏm bất an, bước chân vội vã.
Cả nhóm vừa mới ra khỏi cửa sân bay đã bị một nhóm người khác chặn lại.
“Xin hỏi các vị đến từ Long Quốc sao?”.
Một người đàn ông mặc đồng phục mặt mày hung dữ hỏi mấy người Hứa Chỉ Sương bằng giọng cục cằn.
“Có chuyện gì sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày, cảnh giác hỏi.
Advertisement
“Là thế này, thưa cô, Nguyên thống chúng tôi vừa ra lệnh bất cứ du khách nào từ Long Quốc đến đều phải đợi ba ngày ở khách sạn chỉ định, sau đó mới có thể vào lãnh thổ nước Dick chúng tôi”.
Người đàn ông hạ giọng nói.
“Đợi ba ngày?”.
Hứa Chỉ Sương sa sầm mặt, lập tức hiểu ra thái độ của nước Dick.
Chắc chắn bọn họ đã nhận được tin bên Long Quốc phái người tới, nên mới đến những nơi xuất nhập cảnh ở sân bay, trạm xe ở nước Dick chặn đường.
Advertisement
Hễ là người của Long Quốc thì đều chặn lại.
Chỉ cần có thể ngăn chặn người của Long Quốc giết hại công dân nước Dick là được!
“Chúng tôi đến nước Dick du lịch, không phải đến để bị các người giam giữ! Các người dựa vào đâu mà làm vậy?”.
A Mai mất kiên nhẫn hét lên, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Nhưng người kia không quan tâm đến bọn họ, lạnh lùng nói: “Đây là quy định của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định. Nếu các cô không chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi có quyền bắt các cô lại!”.
“Anh…”.
A Mai sốt ruột, vừa định chửi mắng thì bị Hứa Chỉ Sương ngăn lại.
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Chào anh, chúng tôi là đoàn đội được Long Quốc phái đến giao thiệp với quý quốc về vụ án mạng xảy ra cách đây không lâu. Chúng tôi đến đây để bàn cách xử lý với quý quốc, cho nên không cần đến khách sạn nữa, hi vọng anh có thể dẫn chúng tôi đến gặp cấp trên của các anh!”.
Cô ta nói xong, người của đội Cấm Vệ đều sững sờ.
“Đội trưởng, không phải nói là bí mật hành động sao? Sao cô lại nói hết ra vậy?”..
Đội viên ở cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Bây giờ chúng ta còn không vào được nước Dick thì còn che giấu làm gì? Huống hồ thời gian chúng ta không nhiều, nếu người đó mở ra chiến trường ở biên giới nước Dick, chúng ta phải ngăn chặn việc này ác hóa, cho nên thẳng thắn là cách tốt nhất!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
Bọn họ im lặng gật đầu.
Người đàn ông kia nghe xong lại cười lạnh lùng: “Hóa ra là các người à? Ha, hay lắm, đi theo tôi!”.
“Chúng tôi muốn gặp Nguyên thống của các người!”.
Hứa Chỉ Sương hét lên.
“Được được được! Muốn gặp Nguyên thống? Đi theo tôi!”.
Người đó cười đáp, sau đó đi trước dẫn đường.
Bọn họ có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
Thành viên đội Cấm Vệ đi trên chuyên xe khoảng mười mấy phút, sau đó dừng ở một khách sạn.
“Nguyên thống gặp chúng tôi ở đây sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Phải”.
“Khi nào gặp?”.
“Không rõ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, nếu Nguyên thống có thời gian sẽ thông báo cho mọi người!”.
Người đó cười đáp, quay người rời đi.
Hứa Chỉ Sương sa sầm mặt, trong ánh mắt dâng lên lửa giận.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ở đây đợi sao?”.
A Mai hơi mất kiên nhẫn, nói.
“Xem ra Nguyên thống của nước Dick không muốn nói chuyện với chúng ta rồi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây, sau đó đến chiến trường, đưa người đó đi!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
“Được!”.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”.
“Zero, mau điều tra tình hình chiến trường hiện nay, tìm vị trí cụ thể của người đó. Chúng ta nghĩ cách rời khỏi khách sạn”.