Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4521: Không khí trở nên nóng bức.



Vù!!!

Tiếng kèn du dương vang lên khắp nước Dick.

Nước Dick không rộng lắm nên tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh trầm thấp và nặng nề này.

Thoáng chốc xe đều dừng lại ở sân bay cả nước.

Tất cả người dân đều quay về nhà.

Các thành viên đội Cấm Vệ ở trong khách sạn cũng nghe thấy âm thanh này, đều đi đến bên cửa sổ, ngạc nhiên nhìn ra ngoài.

“Âm thanh này là sao? Cảnh báo phòng không à?”

“Anh ngốc à? Cảnh báo phòng trên không là âm thanh gì cũng không phân biệt được? Rõ ràng là không phải”.

“Vậy đây là tiếng gì thế?”

“Là tiếng cảnh báo chiến đấu cấp một của nước Dick”.

Zero ngồi trước laptop búng ngón tay nói.

“Cảnh báo chiến đấu cấp một?”

Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên nhìn Zero: “Chắc chắn không nhầm chứ?”

“Không nhầm”.

Advertisement

Zero dừng lại, chăm chú nhìn màn hình trước mặt, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Trên web đen có tin tức, người đó đã sắp đánh vào đường biên giới nước Dick rồi”.

“Cái gì?”

Mọi người đều ngạc nhiên thất thanh nói, vội chạy đến trước máy tính nhìn xem.

Lúc này web đen đang bàn tán xôn xao chuyện này.

Lần này không ai dám nghi ngờ tính chân thật của bức ảnh do những đăng trước đó đăng nữa.

Vì bây giờ khắp nơi trên web đen đều là ảnh.

Nhấn vào một bức ảnh cũng đều là thi thể, máu chảy thành sông.

Nghe nói đã có người đến biên giới để lấy chứng cứ.

Không chỉ vậy, Bộ Quốc phòng của nước Dick còn công khai mời chào các cao thủ trên web đen, hy vọng ai đó có thể đến biên giới của nước Dick để tiêu diệt nhân vật đang quấy rối nước Dick này.

Nước Dick báo giá một tỷ, có thể kết hợp thành một đội.

Advertisement

Nhưng rất ít người đăng ký.

Dù sao một cao thủ siêu cấp có thể chống lại quân đội nào phải là người họ có thể trêu vào?

Bộ Quốc phòng nước Dick lại không hết hy vọng, lại nâng giá lên.

Chẳng mấy chốc tiền thưởng đã lên đến năm tỷ.

Với số tiền thưởng cao như thế chắc chắn sẽ có người can đảm đăng ký.

Không lâu sau có hơn ba mươi người đăng ký.

Hơn ba mươi người này kết hợp lại thành một tiểu đội ám sát, lập tức di chuyển đến đường biên giới.

Chỉ cần họ có thể giết được mục tiêu thì chia đều năm tỷ này.

“Khốn nạn!”

Hứa Chỉ Sương tức giận đập vào cái ghế bên cạnh, chiếc ghế được làm bằng gỗ lập tức nát tan tành.

“Đám người này hoàn toàn không có ý định đàm phán với chúng ta. Chúng định giết người Long Quốc đó. Thật ghê tởm”, A Mai tức giận mắng.

“Bây giờ chuyện đã lớn đến mức này, chúng không giết không được. Nếu không giết người này, danh tiếng trên thế giới của nước Dick sẽ bị tổn hại rất lớn, xem ra chúng ta không thể ở lại đây thêm nữa. Chúng ta phải tìm cách đến chiến trường ngay lập tức”.

Hứa Chỉ Sương trầm giọng nói: “Mọi người thu dọn đồ đạc, bây giờ chúng ta đi ngay”.

“Được”.

Mọi người gật đầu, lập tức chuẩn bị rời khỏi khách sạn.

Nhưng lúc này một đám người bỗng bước vào phòng.

“Các vị muốn đi đâu?”

Người dẫn đầu là một người đàn ông mặc đồng phục, thân hình cao lớn.

Người đàn ông đeo một khẩu súng lục trên thắt lưng, tứ chi khỏe mạnh, nước da ngăm đen, khí tức rất mạnh.

“Chúng tôi muốn gặp Nguyên Thống”.

Hứa Chỉ Sương nói.

“Xin lỗi, bây giờ Nguyên Thống không có thời gian”.

“Không rảnh? Vậy được, chúng tôi ra ngoài đi dạo”.

“Cũng không được, mọi người tạm thời không thể ra khỏi khách sạn”.

Người đàn ông lắc đầu nói.

“Khốn kiếp! Các anh đang giam lỏng chúng tôi sao?”

“Tôi nói cho các người biết, chúng tôi đi đâu không ai có quyền ngăn cản”.

Thành viên đội Cấm Vệ đều gào lên, sau đó muốn xông ra ngoài.

“Đánh hạ chúng cho tôi! Trói hết lại”.

Người đàn ông cũng không sợ sệt, lập tức hét lên.

Người phía sau lập tức lao đến chỗ các thành viên đội Cấm Vệ.

“Lao ra ngoài”.

Hứa Chỉ Sương tức giận nói, dẫn người xông ra ngoài.

Hai bên xô xát với nhau.

Cùng lúc đó trên đường biên giới nước Dick…

Lâm Chính cả người đầy máu chậm rãi đi về phía bên này.

Phía sau anh là rất nhiều xe tăng bọc thép đã biến hình.

Mặt đất đầy ổ gà, thi thể ở khắp mọi nơi.

Lâm Chính kéo mặt nạ, sải bước nhảy qua đường biên giới.

Đoàng đoàng đoàng...

Lúc này vô số viên đạn lao đến, cùng với mấy quả đạn pháo.

Đùng!

Đạn pháo nhắm chuẩn xác vào người anh.

Tiếng nổ cực lớn vang lên khắp nơi.

Mặt đất bị nổ tung thành từng mảnh.

Không khí trở nên nóng bức.

Nhưng Lâm Chính lại không bị ảnh hưởng gì, bình thản bước ra.

Bất kể là đạn pháo gì cũng không có tác dụng với anh.

Người trên phòng tuyến ở phía xa ngơ ngác.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng giơ tay lên.

Vèo.

Một luồng Thiên Hỏa rơi xuống nhấn chìm cả phòng tuyến.

Tất cả mọi thứ trong phòng tuyến đều bị thiêu đốt thành tro.

Lâm Chính tiếp tục đi về phía trước.

“Cậu này, hãy dừng lại”.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen nhanh chóng dừng lại trên con đường cách Lâm Chính không xa, một người đàn ông tóc vàng mặc đồ vest, đeo kính gọng vàng nhanh chóng bước xuống xe.

Người đàn ông hơi hói, khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ khá gầy, rất giàu kinh nghiệm.

Đặc điểm của ông ta không giống người nước Dick, có vẻ giống người nước Mỹ Kiên hơn.

“Ông là ai?”

Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.

“Cậu này, tôi là Jon, là sứ giả nước Mỹ Kiên phái đến, tôi muốn nói chuyện với cậu”.



Người đàn ông mỉm cười nói.



“Ông muốn nói gì?”



Lâm Chính cũng không vội, bình tĩnh hỏi.



“Chắc cậu là người Long Quốc nhỉ? Nói đúng ra, cậu là võ giả Long Quốc! Chắc chắn võ lực của cậu rất mạnh, nhưng cậu phải biết thế giới này có trật tự và quy tắc riêng của nó, bất kỳ võ giả có thực lực mạnh nào cũng không ngoại lệ, cậu phải tuân theo quy tắc của thế giới này”.



Jon mỉm cười nói: “Cho nên tôi hy vọng cậu có thể dừng hành vi thô bạo hiện tại của mình ngay lập tức. Đừng tiếp tục nữa, nếu không cậu sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc”.



Nghe thế, Lâm Chính hơi kinh ngạc, anh lặng thinh nhìn Jon, sau đó mới chậm rãi nói: “Cho nên ông không phải đến đàm phán với tôi mà là đến uy hiếp tôi?”



“Cậu đừng hiểu lầm! Tôi chỉ đang khuyên cậu thôi. Cậu phải biết trên thế giới này có rất nhiều người bình thường một tay trói gà không chặt, thực lực của cậu lại giống một vị thần ở trước mặt họ, nếu chúng ta không ràng buộc những người như cậu thì chẳng phải thế giới sẽ hỗn loạn sao?”



Jon nhún vai cười nói.



“Vậy nếu tôi không nghe theo các ông, xem thường sự ràng buộc của các ông thì sao?”



Lâm Chính hỏi ngược lại.



“Tôi nghĩ đây là một quyết định rất ngu ngốc, cậu phải hiểu rằng chúng ta không phải là người mà một quốc gia nhỏ bé như nước Dick có thể so sánh, có lẽ cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn ở đây, nhưng khi chúng ta quyết định hành động, cậu sẽ hiểu ngay rằng dù sao sức mạnh của một người cũng có hạn”.



Jon liên tục lắc đầu, tận tình khuyên bảo.



“Vậy à?”



Lâm Chính gật đầu, im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Nếu như thế, tôi lại muốn xem thử ông có bản lĩnh gì”.