Thiên Nga Đen không ngồi yên được nữa, lập tức đứng phắt dậy.
Nhưng ngay sau đó, bả vai cô ta bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấn xuống.
Bàn tay kia hơi dùng sức, định ấn cô ta ngồi lại ghế.
Nhưng Thiên Nga Đen không sợ luồng sức mạnh này, đang định phản kích.
"Thiên Nga!".
Lâm Chính bỗng gọi một tiếng.
Thiên Nga Đen sửng sốt, quay sang nhìn Lâm Chính.
Advertisement
Chỉ thấy anh thầm lắc đầu, rồi đặt quả táo xuống.
Chủ nhân của bàn tay kia là Lina.
Cô ta ấn Thiên Nga Đen ngồi lại ghế, lạnh lùng nói: "Con khốn, ngoan ngoãn chút đi, nếu không viên đạn tiếp theo sẽ bắn vào tim cô đấy!".
"Các cô muốn làm gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi mời các anh xem một buổi biểu diễn, các anh giúp chúng tôi giải quyết mấy rắc rối, chắc là rất công bằng nhỉ?".
Advertisement
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ cười nói.
“Tôi giúp các cô giải quyết rắc rối?".
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.
Chỉ thấy ông lão bên kia vừa lau chùi hoa văn trên khẩu súng, vừa nhắm khẩu súng vào cánh tay của mình, sau đó bóp cò.
Pằng!
Viên đạn ghim vào cánh tay ông ta.
Ông lão đau đớn ngã vật xuống đất.
Lina thấy thế liền hét lên chói tai, tông cửa xông ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc vest ùa vào phòng bao.
Thiên Nga Đen thấy thế mới bừng hiểu ra.
Hóa ra cô gái mặc lễ phục màu đỏ đưa bọn họ vào đây là muốn bọn họ làm kẻ chết thay.
"Cứu tôi với!".
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ tỏ vẻ kinh hoàng biến sắc, sợ hãi chạy ra ngoài cửa, nhào vào lòng một ông lão tóc vàng.
Ngực ông lão cài một bông hoa màu đỏ, chải mái lệch, tây trang thẳng thớm, rất có phong thái của một người cha đỡ đầu.
Ông ta vừa nhỏ giọng an ủi cô gái mặc lễ phục màu đỏ, vừa lạnh lùng liếc mắt nhìn hiện trường.
Khi nhìn thấy mấy thi thể trẻ tuổi toàn thân đầy máu trên sô pha, vành mắt của ông lão tóc vàng lập tức đỏ hoe, có chút nghẹn ngào.
"Ông Vito, bọn họ đã giết chết Mocha, giết chết Nam Ân! Bọn họ còn định giết tôi nữa! Tôi sợ quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Sự bình thản và dịu dàng trước đó của cô gái mặc lễ phục màu đỏ lập tức biến mất, bây giờ chỉ tỏ vẻ mềm yếu đáng thương, vừa khóc lóc vừa tố cáo.
Màn biểu diễn này khiến Thiên Nga Đen xem xong cũng phải đập bàn khen hay.
"Nguyệt Sênh! Đừng sợ! Tôi sẽ làm chủ cho cô, cũng sẽ làm chủ cho đám Mocha, Nam Ân!".
Ông lão cố nén bi thương, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính và Thiên Nga Đen, khẽ gầm lên: "Bắt bọn họ lại cho tôi!".
Người ở phía sau lập tức rút súng xông tới.
Thiên Nga Đen không ngồi yên được nữa, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng lên, bình thản nói: "Thưa ông, tôi nghĩ tốt nhất các ông nên điều tra rõ ràng chuyện này, tuyệt đối đừng vu oan cho người tốt!".
"Chúng tôi đương nhiên phải điều tra, nên hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi! Đây là một buổi biểu diễn ca kịch tuyệt vời, tôi đã mất đi mấy người yêu quý, nên không muốn phá hoại nốt sự tuyệt vời này!".
Ông lão nói với vẻ đau buồn, sau đó phất tay, ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ông rồi!".
Thiên Nga Đen lạnh lùng hừ một tiếng, bất ngờ vung tay lên, mấy luồng khí tức đáng sợ bay ra từ đầu ngón tay cô ta, băm nát khẩu súng trong tay đám vệ sĩ này.
"Cái gì?".
Mọi người đều sợ hãi biến sắc.
Ông lão nhíu mày.
"Không ngờ cô gái này lại là con nhà võ".
Lina thầm kinh ngạc trong lòng.
Ông lão cũng không khách khí, lạnh lùng quát: "Tất cả xông lên, bắt bọn chúng lại!".
"Rõ!".
"Hãy nhớ, đừng làm tổn hại thi thể của đám Mocha, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Mã ở Long Quốc, nghe nói y thuật của Long Quốc có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Tôi sẽ gửi ngay thi thể của bọn họ đến Long Quốc, thỉnh cầu đại nhân của Long Quốc chữa trị cho bọn họ".
Ông lão tóc vàng trầm giọng nói.
Nghe thấy thế, cô gái mặc lễ phục màu đỏ hơi biến sắc.
Sau đó, rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đi về phía Thiên Nga Đen và Lâm Chính.