Cô gái mặc lễ phục màu đỏ tên Nguyệt Sênh bình thản đứng nhìn.
Lina ngoảnh sang, tức giận nói: "Ông Vito, nhất định phải giết bọn họ để trả thù cho đám Mocha!".
Vito không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Ông Vito đúng không? Nếu ông khăng khăng để thuộc hạ của mình động đến chúng tôi, thì chắc là mấy người họ không thể sống lại được đâu".
Advertisement
Vito nghe thấy thế liền nhíu mày: "Ý cậu là sao?".
Lâm Chính không nói gì, lập tức ra hiệu cho Thiên Nga Đen động thủ.
"Khoan đã!".
Đúng lúc này, Vito bỗng kêu lên.
Đám thuộc hạ lập tức khựng lại.
Advertisement
"Ông Vito, ông đừng tin những lời nói hươu nói vượn của bọn họ! Đám hung thủ này giết người phải đền mạng!".
Nguyệt Sênh vội kêu lên.
"Bọn họ không thoát được đâu".
Ông lão nghiêm mặt nói, sau đó nhìn đám người Nguyệt Sênh, lên tiếng: "Chắc các cô sợ lắm nhỉ? Lão phục vụ, làm phiền ông dẫn mấy cô gái này đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, tôi sợ lát nữa thấy máu, mấy cô ấy lại bị kinh sợ".
Một ông lão tóc mai điểm bạc ở bên cạnh gật đầu, đi về phía Nguyệt Sênh: "Mời đi theo tôi".
Lina vô cùng nóng ruột, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Nguyệt Sênh ngăn cản. Cô ta gật đầu, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi: "Ông Vito, mọi chuyện nhờ cả vào ông".
"Yên tâm đi cô gái, kẻ có tội sẽ không thoát được đâu".
Ông lão trầm giọng nói.
Nguyệt Sênh cố ý lau nước mắt, nháy mắt ra hiệu cho Lina rồi dẫn người rời khỏi phòng bao.
Cửa phòng bao lại khép chặt.
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Những lời cậu vừa nói là có ý gì?".
"Ông quen Mã Hải sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Gia tộc chúng tôi và tập đoàn Dương Hoa của Long Quốc từng hợp tác xuyên quốc gia! Tôi nghe nói tập đoàn Dương Hoa có mấy bác sĩ hàng đầu trên thế giới, có thể cứu sống một số người mới chết! Tuy tôi không biết cậu và đám Mocha có thù oán gì, nhưng việc làm của cậu đã vượt quá giới hạn của gia tộc chúng tôi, cậu sẽ phải chịu sự báo thù tàn khốc nhất của gia tộc chúng tôi".
Ông lão lạnh lùng nói.
Lâm Chính bình tĩnh ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm mấy thi thể đã tắt thở ở phía đối diện, rồi châm một điếu thuốc, điềm nhiên nói: "Ông hãy gọi điện thoại cho Mã Hải trước đi".
Ông lão sửng sốt, chần chừ một lát rồi hỏi: "Cậu quen ông Mã?".
"Có quen".
Ông lão ngẩn người ra, nhíu mày nói: "Lẽ nào... cậu chính là cấp dưới của ông Mã?".
"Không phải".
Lâm Chính lắc đầu, bình thản đáp: "Mã Hải là cấp dưới của tôi".
Anh vừa dứt lời, hơi thở của ông lão trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Chính có chút ngây dại.
Một lát sau, ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, thốt lên: "Lẽ nào cậu là... Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa? Là... là cậu Lâm kia?".
"Chính là tôi".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Ôi chúa ơi!".
Ông lão tỏ vẻ hơi khó tin, lập tức định đi tới bắt tay Lâm Chính, nhưng bị người bên cạnh vội vàng ngăn lại.
"Ông Vito, đừng tùy tiện tin vào lời nói của người này! Cậu ta không thể chứng minh thật giả được!".
"Tôi nghĩ muốn chứng minh cũng không phải là chuyện khó!".
Ông lão trầm giọng nói, sau đó lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về Lâm Chính rồi gửi cho Mã Hải.
Sau đó ông ta gọi luôn cho Mã Hải.
"Ông Vito!".
Mã Hải gần như nghe máy ngay lập tức.
"Ông Mã, rất xin lỗi vì đã làm phiền ông, xin hỏi ông đã nhận được bức ảnh tôi mới gửi chưa? Ông có biết người trong ảnh không?".