“Mọi người có biết người phụ trách Dương Hoa là ai không?”, Lâm Chính hỏi.
Đám đông im lặng. Nếu như đến cả đáp án này cũng không biết thì các người không xứng là người Giang Thành.
“Người trẻ, ý của cậu là gì?”, Cận Cường hỏi.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở các vị chuyện này liên quan tới công ty Dương Hoa. Một khi điều đó xảy ra thì sợ rằng vị đó sẽ đích thân ra tay. Tôi cũng không biết sau lưng mọi người có ai chống lưng không nhưng một khi gây sự với kẻ đó thì…sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, không ít người tái mặt.
“Đồ khốn nạn, cậu đang uy hiếp chúng tôi sao?”, một người phụ nữ tức giận hét ầm lên.
“Nếu như mọi người cảm thấy tôi đang uy hiếp thì coi như tôi không nói gì vậy”.
Advertisement
“Cậu…”, người phụ nữ kia tức lắm nhưng không biết nói gì.
Tô Thái cũng bừng tỉnh. Đúng vậy. Tô Dư hợp tác với Tống Kinh, mà Tống Kinh là người của Dương Hoa. Theo lý mà nói thì đứng sau Tô Dư là một thế lực vô cùng bá đạo – Thần y Lâm. Có thần y Lâm, đám người nhà họ Cận lấy cái gì ra đối kháng.
“Ông Cận, nếu các ông đã nói vậy thì chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Chúng ta gặp nhau ở tòa đi”, Tô Thái cười nói.
Cận Cường tối mặt. Ông ta không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi. Những người khác cũng không nói gì. Sắc mặt họ vô cùng khó coi.
Giờ Lâm Chính nêu ra tên của thần y Lâm và đợi họ lên tiếng thương lượng. Ở Giang Thành thì ai dám đối đầu với thần y Lâm chứ? Nhất thời, không ai dám lên tiếng.
Advertisement
Đúng lúc này, Cận Cường bỏ điện thoại xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi thấy lưới trời lồng lộng, người làm việc phạm thì dù sau lưng là ai cũng sẽ chịu trừng phạt thôi. Tôi nghĩ về điểm này thì chẳng ai có thể bảo vệ được”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nói: “Ý của ông là gì?”
“Thần y Lâm cũng không thể nào đứng ngoài vòng pháp luật mà”, Cận Cường mỉm cười.
Nhìn thấy vẻ tự tin của đám người Cận Cường, Tô Thái bỗng chột dạ. Lẽ nào những người này không sợ thần y Lâm sao?
Lâm Chính cũng chau mày. Cả Giang Thành căn bản không một ai dám đối đầu với Dương Hoa. Dù là những người không sống ở thành phố này thì cũng đều hiểu được thần y Lâm là thế nào ở Giang Thành.
Vậy mà họ vẫn dám ngông nghênh như vậy thì họ có gì chống lưng chứ?
“Chúng tôi mang theo thành ý tới giải quyết vấn đề. Nhưng có vẻ như các vị không muốn, nếu đã vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa đi”, Cận Cường cũng không lằng nhằng nhiều, chỉ khẽ cười rồi đưa người rời đi.
“Một đám khốn nạn”, Tô Thái không nhịn được nữa bèn chửi.
Tô Tiểu Khuynh thì òa khóc. Tô Nhu bặm môi, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận.
Thế nhưng cô không nói gì. Mặc dù lý thuộc về Tô Dư nhưng vì thân phận của Tô Dư nên không thể làm lớn chuyện được.
“Tô Nhu em ở đây chăm sóc Tiểu Khuynh, anh có chút chuyện đi trước”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nói: “Anh đi đâu”.
“Anh đừng làm loạn đấy. Chuyện này em thấy tìm chủ tịch Lâm của Dương Hoa xử lý sẽ tốt hơn. Chắc chắn họ sẽ có nhiều cách”.
“Yên tâm, anh sẽ không làm loạn đâu”, Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.
Tô Nhu nhìn theo bóng lưng Lâm Chính, sau đó ôm Tô Tiểu Khuynh đang khóc vào lòng và nhắm mắt lại.
Lâm Chính gặp Tống Kinh ở tầng một của bệnh viện.
“Chủ tịch”, tại một góc không có ai, Tống Kinh cúi mừng, mặt vã mồ hôi.
“Điều tra chưa?”, Lâm Chính lấy ra một điếu thuốc, rồi nhìn xung quanh và lại cất điếu thuốc vào hộp.
“Điều tra rồi ạ. Người chịu trách nhiệm chính của chuyện lầ này là Cận Thiếu Long. Cận Thiếu Long là người nhà họ Cận – một gia tộc lâu đời ở Giang Thành. Có điều sức mạnh của họ không quá lớn, những năm qua cũng chỉ đến vậy”.
“Chỉ đến vậy cái gì cơ?”
“Theo như tư liệu mà sếp Mã đưa thì nhà họ Cận đang dịch chuyển đầu tư ra bên ngoài Giang Thành, xem ra họ định rời khỏi đây”.
“Bọn họ định đi đâu?”
“Trước mắt vẫn chưa biết ạ”.
Lâm Chính chau mày suy nghĩ. Thảo nào nhà họ Cận lại không sợ danh tiếng của thần y Lâm. Bọn họ sắp rời khỏi Giang Thành rồi thì còn sợ gì nữa.
Thế nhưng nhà họ Cận đi đâu được chứ. Lúc này điện thoại của Tống Kinh đổ chuông. Ông ta lấy điện thoại ra, nhìn số và giật mình.
“Ai gọi vậy?”
“Là Mã tổng”
“Nghe đi”.
“Dạ”, Tống Kinh lập tức ấn nút nghe, sau đó mặt tái mét.
“Chủ tịch, nhà họ Cận đã tới sân bay, dùng máy bay cá nhân và định rời đi rồi”.
“Cử người chặn họ lại", Lâm Chính nói.
“Vâng”.
“Chúng ta cũng đi xem sao”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đổi sang dung mạo của thần y Lâm và định đích thân tới gặp nhà họ Cận.
Tống Kinh cũng liên hệ trực tiếp với Mã Hải. Một lúc sau, xe của Mã Hải đỗ ngay trước bệnh viện.
Lâm Chính ngồi lên xe, lái về phía khách sạn. Từ Thiên đã cho người tới đó từ trước với ỳ đồ chặn người nhà họ Cận lại.
“Chủ tịch, theo như tôi thấy, kẻ tên Cận Thiếu Long chắc chắn là có ý đồ ra tay với Tô Dư nên cũng đã có dự đinh rời khỏi Giang Thành từ lâu”, trên xe, Tống Kinh tức giận nói.
“Gọi điện thoại báo cho cảnh sát để bọn họ bắt người. Nhà họ Cận không được chạy thoát. Không chỉ có bọn họ mà những người liên quan cũng vậy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tống Kinh gật đầu, định gọi điện thì lúc này điện thoại của Mã Hải đổ chuông.
“Tôi là Mã Hải”, ông ta nói. Một lúc sau ông ta tái mặt.
“Cái gì? Các người nói lại lần nữa xem”
Sau đó Mã Hải đặt điện thoại xuống với sắc mặt vô cùng khó coi: “Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi”.