Lâm Chính dẫn theo Mã Hải, Tống Kinh vội tới khu vực cách sân bay chưa tới vài km. Ở đây đúng thật kinh hoàng.
Những người đi cùng Từ Thiên đều nằm rạp ra đường. Có người đã tắt thở. Xe bị vỡ nát, linh kiện rơi vãi khắp nơi, một vài chiếc xe còn đang bốc cháy. Máu tươi nhuốm đỏ mặt đường.
Lâm Chính tối mặt, giữ bình tĩnh quan sát xung quanh Đám người Mã Hải thì hoàn toàn bàng hoàng.
“Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Advertisement
“Tại sao lại như vậy chứ?”, đám đông không dám tin.
Đột nhiên Lâm Chính để ý thấy thứ gì đó bèn vội vàng bước tới. Trong chiếc xe đổ nát có một người đàn ông đang ngồi. Người này trố tròn mắt nhìn về phía trước và đã tắt thở từ lâu. Trên người kẻ này không hề có vết thương, thậm chí là không hề bị chảy máu.
Advertisement
“Từ Thiên”, Mã Hải cũng kêu lên. Thế nhưng Từ Thiên đã không còn nghe thấy ông ta gọi nữa.
Lâm Chính lập tức lấy ra Hồng Mông Long Châm đâm lên người Từ Thiên. 13 cây châm đâm ngập vào cơ thể ông ta. Một lúc sau Lâm Chính cũng phải tái mặt.
Anh vội sử dụng sức mạnh phi thăng dịch chuyển trên người Từ Thiên với ý định bảo vệ mệnh mạnh của ông ta. Thế nhưng đều vô ích.
“Chủ tịch, tình hình của Từ Thiên thế nào rồi?”, Mã Hải vội vàng hỏi.
“Mệnh mạch của ông ta bị phá vỡ rồi. Huyết quản bị đốt, nội tạng cũng bị đốt”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Người giết ông ấy nhất định là một cường giả tinh thông về hỏa hệ. Người này chắc chắn biết nếu dùng thủ đoạn bình thường mà giết Từ Thiên thì chúng ta sẽ dễ dàng cứu được ông ấy, vì vậy mới phá hủy mệnh mạch, nội tạng của Từ Thiên”.
“Vậy tức là không thể cứu được Từ Thiên nữa sao?”, hai mắt Mã Hải rưng rưng.
Những năm qua Mã Hải phát triển công ty, nếu không có Từ Thiên giúp đỡ thì căn bản không thể làm gì được. Trong mắt Mã Hải, Từ Thiên sớm đã là người chiến hữu rồi.
“Mã Hải, ông không cần lo lắng. Chút thương thé này chẳng là gì cả”, Lâm Chính trầm giọng, vỗ vào thiên linh cái của Từ Thiên. Sức mạnh tinh thuần như nước lũ rót vào cơ thể ông ta.
Một lúc sau cơ thể Từ Thiên phát ra ánh sáng. Lâm Chính lại lấy ra Hồng Mông Long Châm đâm vào ngực ông ta. Từ Thiên lập tức há hốc miệng hớp lấy không khí sau đó lại ngã ra, bất động.
Nhìn thấy thế, Mã Hải kích động lắm: “Chủ tịch Lâm, có phản ứng rồi”.
“Lập tức cho người đưa Từ Thiên và những người khác về học viện, đợi tôi về sẽ tiến hành điều trị”.
Lâm Chính nói.
Ở đây điều kiện chữa trị không có. Lâm Chính cũng không thể phát huy được gì, tạm thời bảo vệ mệnh mạch của ông ta. Đợi sau khi xử lý xong việc thì sẽ tiến hành chữa trị.
“Mau hành động thôi”, Mã Hải lập tức sắp xếp.
“Từ Thiên chết chưa lâu, những người đó chắc chắn vẫn còn đang ở sân bay’.
Lâm Chính trầm giọng: “Mã Hải, có biết máy bay của họ mấy giờ cất cánh không?”
“Chủ tịch, thời gian cất cánh thì tôi không biết nhưng tôi biết số hiệu đó là G-V bay từ Giang Thành đi chỉ có một chiếc như thế”.
“G-V sao?”, Lâm Chính giật mình.
Mã Hải đột nhiên cũng chú ý tới điều gì đó bèn nhìn lên trời.Một chiếc máy bay cất cánh ở gần đó.
Mã Hải nhìn thấy bèn kêu lên: “Chủ tịch, hình như là chiếc đó. Không hay rồi. Người nhà họ Cận bỏ chạy rồi”.