Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4591: "Phòng ngự!".



Từ Chính và tất cả các thành viên của đội nghiên cứu như bị mất hồn, đứng ngây người tại chỗ nhìn từng chiếc thùng sắt, mãi chưa hoàn hồn.

Lâm Chính cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng.

Nhưng Từ Chính bất ngờ cười lớn.

"Anh Lâm, anh bị lừa rồi! Chắc chắn là anh bị lừa rồi!".

Từ Chính cười lớn, đứng phắt dậy nói: "Chắc chắn là anh bị ai lừa rồi! Có khả năng đó không phải là dầu năng lượng! Chắc anh không biết dầu năng lượng quý hiếm đến mức nào, 100 tấn... Đây là sản lượng cả năm của một nước nhỏ đấy! Sao anh có thể có được chứ?".

"Không phải chứ?".

Lâm Chính nghe thấy thế liền đanh mặt lại, vẫy tay gọi một người đang vận chuyển dầu năng lượng.

Người kia vội vàng khiêng tới trước mặt bọn họ.

Lâm Chính mở ngay nắp thùng ra.

Bên trong đầy ắp chất lỏng đen sì, sền sệt như nước bùn.

Advertisement

Lâm Chính nhìn số chất lỏng này hỏi: "Từ Chính, tôi cũng không biết phân biệt thế nào, anh xem đây có phải là dầu năng lượng không?".

Đám Từ Chính lập tức trợn tròn mắt.

Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên cứng đờ.

"Hình như... là dầu năng lượng thật".

"Sao có thể chứ?".

"Tất cả... tất cả đều là dầu năng lượng sao?".

"100 tấn? Ôi mẹ ơi!".

Advertisement

Tất cả mọi người vẫn còn rất sốc.

Từ Chính bám chặt chiếc thùng sắt, khuôn mặt như muốn dán sát vào dầu năng lượng trong thùng, một lát sau, anh ta ngẩng phắt đầu lên, run giọng hỏi: "Anh Lâm, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều dầu năng lượng như vậy?".

"Lấy từ nước Dick!".

"Nước Dick?".

"Từ Chính, có số dầu năng lượng này thì tiến độ nghiên cứu có thể nhanh hơn chứ?".

Lâm Chính cũng không muốn giải thích nhiều, liền hỏi thẳng thừng.

"Việc nghiên cứu đã sắp xong rồi, không cần sử dụng dầu năng lượng nữa, nhưng có chúng thì đội chúng tôi có thể chế tạo nhiều thứ có ích cho anh Lâm hơn".

Từ Chính kích động nói.

"Nhiều thứ có ích hơn? Là gì vậy?".

"Anh Lâm, chắc là anh không biết giá trị của dầu năng lượng đối với chúng tôi, thực ra đây là một loại năng lượng cực kỳ mạnh, có thể tạo ra động năng khủng khiếp. Có dầu năng lượng thì chúng tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra vũ khí phòng ngự siêu mạnh, tạo một bộ hệ thống phòng hộ an toàn cho liên minh của anh, để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người".

Từ Chính mỉm cười đáp.

"Siêu mạnh? Mạnh đến mức nào?".

Lâm Chính hỏi.

"Có lẽ hệ thống phòng ngự đó ngay cả anh cũng khó mà phá vỡ được".

"Thật sao?".

Lâm Chính kinh hãi.

Anh là Lục Địa Thần Tiên đó!

Nếu Từ Chính có thể dựa vào số dầu năng lượng này tạo ra vũ khí phòng ngự được Lục Địa Thần Tiên thì còn gì tốt bằng?

"Ngoài ra, chúng tôi còn có thể thiết kế một số vũ khí khác biệt, tôi tin chắc chắn có thể giúp được anh. Lát nữa chúng tôi sẽ mở cuộc họp, đưa ra một bộ phương án cho anh duyệt".

Từ Chính lại nói.

Lâm Chính hài lòng gật đầu, cười nói: "Tôi giao hết 100 tấn dầu năng lượng này cho anh đấy, anh cứ làm đi! Không đủ tôi sẽ lại nghĩ cách!".

Từ Chính nghe thấy thế liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Anh ta chắc chắn trên thế giới này không có ông chủ nào hào phóng hơn Lâm Chính.

Với thứ mà mỗi giọt còn quý hiếm hơn cả vàng thế này mà anh có thể cung cấp với đơn vị là tấn.

"Cảm ơn anh Lâm", Từ Chính cười đáp.

"Là tôi phải cảm ơn các anh mới phải, không có các anh làm việc vất vả thì tôi có nhiều dầu năng lượng hơn cũng vô ích".

"Anh Lâm khách sáo rồi, chúng tôi cũng nhận tiền làm việc mà".

Từ Chính cười ha hả.

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu công việc.

Nhưng đúng lúc này!

Rầm!

Một âm thanh kỳ lạ bỗng vang lên từ bên trong cánh cửa thông xuống long mạch dưới lòng đất ở sâu trong cung điện.

Tất cả mọi người không khỏi run rẩy.

Lâm Chính cũng quay phắt lại, nhìn về phía cánh cửa.

Cánh cửa bị Thiên Sinh Đao trấn thủ, tạm thời vẫn coi như kiên cố.

Nhưng lần này, tiếng động lạ vang lên dồn dập.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Âm thanh không ngừng vang lên, cánh cửa cũng chấn động.



Hình như có thứ gì đó muốn xông từ bên trong ra.



"Phòng ngự!".



Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng xông tới, tập hợp các cao thủ, dàn trận trước cánh cửa, dáng vẻ như gặp phải đại địch.



Đám Từ Chính cũng phải dừng việc nghiên cứu, chuẩn bị rút khỏi nơi này.



Lâm Chính lập tức đi về phía cánh cửa, đứng trước Thiên Sinh Đao, anh chần chừ một lát rồi bất ngờ rút thanh đao ra.



"Minh chủ?".



Tất cả đều kinh ngạc.



Khoảnh khắc thanh đao bị rút ra!



Rầm!



Cánh cửa bị đẩy ra.



Khí tức mạnh mẽ ùa tới.



Mọi người cắn chặt răng, cố chống lại luồng khí tức này.



Chẳng mấy chốc, một bóng dáng đi từ bên trong ra.



Khí tức hùng hậu bá đạo lập tức lấp đầy cả cung điện...