Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn bóng dáng vừa đi ra khỏi cánh cửa long mạch dưới lòng đất kia, trái tim như vọt lên tận cổ họng.
Không ai ngờ Lâm Chính lại bất ngờ rút Thiên Sinh Đao ra như vậy.
Nếu để Thiên Sinh Đao tiếp tục trấn áp cánh cửa, thì hoàn toàn có thể cầm cự thêm.
Nhưng hình như Lâm Chính không có ý định làm vậy!
Theo anh thấy, so với việc tiếp tục cầm cự thì không bằng bình thản đối mặt.
Nếu đối phương đã muốn ra khỏi long mạch dưới lòng đất, thì chắc chắn cánh cửa này không thể ngăn cản được.
Dù sao những sự tồn tại ở long mạch dưới lòng đất, có ai không phải cao thủ đương thời?
Advertisement
Quả nhiên!
Khoảnh khắc người này xuất hiện, Lâm Chính đã cảm nhận được khí tức trên người đối phương.
Đó là thủ đoạn đáng sợ dường như có thể cân được cả Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hình như đối phương không phải Lục Địa Thần Tiên.
Tại sao lại có khí tức kinh khủng như vậy?
Ánh mắt Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
Advertisement
Đối phương cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa tự động đóng lại.
Lúc này, những người bị khí lưu thổi bay mới hoàn hồn lại, vội nhìn về phía bóng dáng kia.
Mới nhìn một cái, đám thành chủ Nam Ly Thành đã cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
"Phát chiến lệnh cao nhất, tập trung tất cả mọi người lại đây!".
Thành chủ Nam Ly Thành cảm thấy không ổn, lập tức ngoảnh sang khẽ quát.
Thuộc hạ ở bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài cung điện, chuẩn bị tập hợp tất cả cao thủ của liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính đanh mắt nhìn bóng dáng mới đi ra khỏi cánh cửa.
Đây là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc trường bào màu đen đỏ, trên người có hoa văn mây đen, tóc dài phủ vai, để chòm râu dê, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện, người đàn ông liền sửng sốt.
Chắc ông ta cũng không ngờ trong cung điện lại có nhiều người như vậy.
"Các người là ai?".
Người đàn ông quát hỏi, giọng nói không to, nhưng lại có cảm giác truyền âm, khiến mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền vực Diệt Vong, cũng là chủ nhân của núi Thiên Thần, ông là ai?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Liên minh? Chủ nhân của núi Thiên Thần?".
Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó cười khinh bỉ: "Là cái chó gì vậy? Đúng là nực cười!".
"Ông nói cái gì?".
Sở Thu nổi giận, nghiêm giọng quát, nhưng bị Trang chủ Vân Tiếu ở bên cạnh ngăn lại.
"A Thu, im đi, chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng!".
Trang chủ Vân Tiếu khẽ mắng.
Đối phương có thể vào từ cánh cửa kia thì chắc chắn là cao thủ của long mạch dưới lòng đất.
Những người có thể tồn tại ở đó thì ai cũng có thể lật đổ vực Diệt Vong, chỉ e Lục Địa Thần Tiên cũng có không ít!
"Sao? Cậu không phục à?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Sở Thu.
Ánh mắt Sở Thu đanh lại, nắm tay siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Hừ, cũng coi như thức thời!".
Người đàn ông bình thản nói: "Nhưng mà các cậu cũng có bản lĩnh đấy, trước kia cung điện này dày đặc sát khí, không ngờ các cậu có thể đến được nơi này, đúng là khiến người ta bất ngờ".
"Ông đến từ long mạch dưới lòng đất sao? Nếu như có thể, tôi muốn hỏi ông mấy câu, không biết là có tiện không?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Cậu là cái thá gì? Cũng xứng hỏi tôi sao?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh bỉ nói.
"Tôi là người đứng đầu của liên minh Thanh Huyền".
"Trong mắt tôi, lẽ nào kiến chúa không phải là kiến sao?".
Vẻ mặt người đàn ông đầy khinh miệt, sau đó nói: "Nghe đây, tôi rời khỏi long mạch dưới lòng đất đến vực Diệt Vong là có việc cần làm. Nếu các cậu là một liên minh thì chắc là có không ít người! Thế thì tốt quá, tôi sẽ giao việc này cho các cậu làm".
"Việc?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Tôi cho các cậu một ngày, tìm một miếng kết tinh nhật nguyệt cho tôi, phải to bằng ngón tay cái, hiểu chưa?".