"Cái gì? Kết tinh nhật nguyệt? Lại còn to bằng ngón tay cái?".
Đám thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu đều muốn rớt cằm xuống đất.
Sở Thu một lúc lâu không thốt nên lời.
To bằng ngón tay cái? Đùa cái gì vậy?
Ở vực Diệt Vong, kết tinh nhật nguyệt có thể nói là báu vật hiếm có trên đời.
Hơn nữa, kết tinh nhật nguyệt bình thường cùng lắm chỉ to bằng hạt gạo, bây giờ người này mở miệng đã đòi bằng ngón tay cái, lại còn chỉ cho bọn họ một ngày?
"Ông đang làm khó chúng tôi sao? Tuy vực Diệt Vong rộng lớn, nhưng cũng chưa chắc có thể tìm được kết tinh nhật nguyệt to bằng ngón tay cái, huống hồ ông chỉ cho chúng tôi một ngày, sao chúng tôi có thể làm được?", thành chủ Nam Ly Thành kiềm chế cơn giận nói.
"Đây là việc của các ông, tôi cũng không muốn chờ quá lâu, tôi muốn các ông dốc sức mà làm, bắt buộc phải tìm thấy cho tôi, nếu không tôi sẽ giết hết các ông".
Người đàn ông hừ mũi nói, nhìn mọi người với ánh mắt kiêu ngạo khinh miệt.
Dường như trong mắt ông ta, ông ta chính là Thượng Đế của những người này.
Sắc mặt bọn họ đanh lại, tức giận nhưng không dám nói gì.
Advertisement
"Xin lỗi, không làm được".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Người đàn ông nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, người lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cho các cậu một ngày".
"Đây không phải là vấn đề thời gian".
"Vậy thì là nguyên nhân gì?".
"Chúng tôi... sao phải giúp ông?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
Advertisement
Anh vừa dứt lời, người đàn ông liền nổi giận.
"Cậu nói cái gì? Chán sống à?".
Người đàn ông quát, khí kình toàn thân bỗng tăng vọt, sức mạnh phi thăng mãnh liệt giống như một bàn tay vô hình khổng lồ, vỗ mạnh về phía Lâm Chính.
Bàn tay này đủ để đập một chiếc xe tăng hạng nặng dẹt như một tờ giấy, sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, lật tay vung ra.
Vù!
Sức mạnh phi thăng cũng ùa tới, xé toạc bàn tay vô hình này.
Cơ thể người đàn ông hơi run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Đây là... cậu là Lục Địa Thần Tiên?".
"Tôi biết ông đến từ long mạch trong lòng đất, nơi đó cao thủ như mây, ông cũng biết nhiều hiểu rộng, nhưng điều này không có nghĩa vực Diệt Vong là nơi cho các ông chà đạp tùy ý. Nơi này cũng có thần tiên!".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Người đàn ông hoàn hồn, ánh mắt lóe lên sự tức giận, gật đầu lia lịa: "Được! Được! Hay cho một Lục Địa Thần Tiên! Cậu nghĩ lên được cảnh giới này thì có thể chống lại người của long mạch dưới lòng đất sao? Không biết tự lượng sức!”.
Dứt lời, người đàn ông còn định ra tay.
Nhưng Lâm Chính không chiều theo ông ta nữa.
Đối phương không có thực lực của Lục Địa Thần Tiên, nhưng được nâng cao tu vi, hiển nhiên là do dùng dược vật trong thời gian dài.
Thiên phú của ông ta không đủ giúp ông ta lên tới cảnh giới này, vì vậy ông ta dùng thuốc để cưỡng chế nâng cao.
Tuy có được năng lực để chiến đấu với Lục Địa Thần Tiên, nhưng dù sao cũng không có thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên.
Hơn nữa, làm vậy sẽ cắt đứt hoàn toàn khả năng thăng cấp, tác dụng phụ của dược vật sẽ ức chế hoàn toàn thiên phú của ông ta. Cả đời ông ta sẽ bị kẹt ở cảnh giới này, không còn hi vọng tiến bộ thêm nữa.
Hai bên xông vào đánh nhau.
Đám trang chủ Vân Tiếu lập tức lùi lại.
Trận chiến cấp độ này bọn họ sẽ không can dự.
Có Lục Địa Thần Tiên chính hiệu như Lâm Chính ở đây, bọn họ đương nhiên không sợ.
"Ngục Sát!".
Người đàn ông quát, hai bàn tay phóng ra từng chùm khí màu vàng, chùm khí giống như dây thừng, nhanh chóng trói lấy Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng loạn, cơ thể rung lên, khiến những chùm khí này nát vụn, sau đó chém một thủ đao về phía đối phương.
Sức mạnh phi thăng cuồn cuộn ngưng tụ bàn tay của anh thành màu vàng.
Cứ thế giáng xuống, có cảm giác như một loại sức mạnh bá đạo mênh mông vô ngần, vô cùng vô tận.
Hơi thở của người đàn ông run rẩy, da đầu tê dại, vội vàng né tránh.
Giây phút ông ta né người, Lâm Chính lập tức thu lại tất cả sức mạnh, để tránh sức mạnh cuồng bạo trên người anh phá hoại nơi này.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt người đàn ông lại khiến trái tim ông ta vọt lên tận cổ họng.
Đòn này của Lâm Chính cho thấy anh đã nắm bắt điều khiển sức mạnh phi thăng một cách hoàn mĩ.
Thủ đoạn này thực sự quá kinh khủng!
Ông ta cắn răng, lại đánh ra một luồng sấm sét về phía Lâm Chính.
Vù vù vù!
Sấm sét bay ra từ lòng bàn tay ông ta, tạo thành một cái rãnh dài dưới đất.
Lâm Chính ngoảnh lại nhìn các thiết bị nghiên cứu khoa học bày ở phía sau, không hề tránh đòn mà lật tay vẽ một vòng tròn, đánh ra sức mạnh phi thăng, cưỡng chế hấp thu luồng sấm sét này.
Lần này, cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng.
"Sao? Đánh nhau mà cũng rón ra rón rén? Lẽ nào sợ tôi phá hoại những thiết bị này của cậu?".
Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như đã tìm thấy cách để giành phần thắng.
Lâm Chính nhíu mày: "Có những chuyện tôi khuyên ông nghĩ kĩ rồi hãy làm".
"Tôi nghĩ là không cần thiết".
Người đàn ông cười lớn, lật tay bổ vào thiết bị ở bên cạnh.
Choang!
Thiết bị lập tức vỡ tan tành.
Từ Chính chưa kịp rời đi ở đằng kia giật nảy mình, chạy mấy bước xông tới, tim như muốn nhỏ ra máu.
"Ha ha ha, tâm cảnh của cậu đã loạn! Đây là cơ hội tốt nhất!".
Người đàn ông cười lớn, lại phát động tấn công Lâm Chính.
Khoảnh khắc phát động tấn công, bàn tay ông ta lại rung lên, đánh một luồng sức mạnh phi thăng về phía một thiết bị cách đó không xa.
Đây rõ ràng là giương Đông kích Tây!
Nếu Lâm Chính bỏ mặc đống thiết bị kia thì chúng sẽ tan tành, còn nếu quan tâm đến thiết bị thì sẽ phải chịu đòn này.
"Xem cậu chọn thế nào!".
Người đàn ông cười khẩy, sức mạnh trên bàn tay bất ngờ tăng lên, đánh vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề do dự, cất bước lao về phía trước, giơ cánh tay lên đánh tan luồng sức mạnh phi thăng đang bay về phía thiết bị, bảo vệ chúng an toàn.
"Ngu xuẩn!".
Người đàn ông cười lớn, bàn tay nặng nề đánh vào lồng ngực Lâm Chính, sức mạnh bá đạo điên cuồng xâm nhập vào trong.
Nhưng...
Cơ thể Lâm Chính chỉ khẽ chấn động rồi không có bất cứ phản ứng gì.