Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4610: "Thổi ngược lại!".



Tất cả mọi người đều ngoảnh nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đám Cầm Kiếm Nữ trong kiếm trận cũng ngước mắt lên nhìn.

"Là hai tên kia?".

"Bọn họ còn dám quay lại?".

Mấy người Sát Phủ Vương vô cùng kinh ngạc.

"Thằng ngu này muốn đâm đầu vào chỗ chết, đối với chúng ta là chuyện tốt mà".

Gã công tử bột lập tức có phản ứng, vội nói với Cầm Kiếm Nữ: "Tình Nhi! Nhân lúc hai tên kia đang thu hút sự chú ý của bọn họ, chúng ta mau nghĩ cách thoát thân đi!".

"Với uy lực của Vạn Kiếm Đồ thì chắc là có thể cưỡng chế phá vỡ kết cấu của kết giới này, nhưng sức mạnh phải mạnh đến một mức độ nhất định! Tôi cần các anh giúp tôi!".

Advertisement

Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói.

"Được".

Mọi người gật đầu, lập tức hành động.

Ông tổ nhà họ Mãn thấy giọng nói này rất quen thuộc, khi quay người lại thì không khỏi ngạc nhiên.

Có hai bóng người đang đứng trên con đường nhỏ cách đó không xa.

Advertisement

Một người đàn ông trung niên tóc tai rối bù, nhìn rất nhếch nhác.

Người còn lại là một chàng trai khỏe mạnh.

Chàng trai có mái tóc ngắn màu trắng, dung mạo như thiên thần, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt như được dao khắc rìu gọt, góc cạnh rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí tức huyền diệu, nhìn ông tổ nhà họ Mãn với đôi mắt bình thản.

"Lâm minh chủ?".

Ông tổ nhà họ Mãn cả kinh, kêu lên thất thanh.

Lâm Chính chậm rãi rút Thiên Sinh Đao ra, điềm nhiên nhìn ông ta: "Chắc ông không ngờ tôi tìm đến tận đây nhỉ?".

Ông tổ nhà họ Mãn hoàn hồn, đôi mắt đanh lại, lạnh lùng nói: "Tôi thực sự không ngờ cậu lại tự đâm đầu vào lưới! Sao? Cậu tưởng đây là vực Diệt Vong à? Lục Địa Thần Tiên là có thể tung hoành à? Tôi nói cho cậu biết, ở nơi này, Lục Địa Thần Tiên không là cái thá gì hết!".

"Lục Địa Thần Tiên?".

"Tên này... là Lục Địa Thần Tiên?".

Những người xung quanh ông tổ nhà họ Mãn đều kinh ngạc.

Bọn họ nhìn ra được tuổi tác của Lâm Chính.

Còn trẻ như vậy đã là Lục Địa Thần Tiên, đây là chuyện hiếm có đến mức nào chứ?

"Các vị, kẻ này có thâm thù huyết hải với tôi, cả nhà tôi từ già đến trẻ đều bị cậu ta giết! Mau cùng tôi xông lên giết cậu ta đi! Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ bị cậu ta giết!".

Ông tổ nhà họ Mãn lập tức kêu lên.

"Vậy sao? Hừ! Thằng này đúng là ngông cuồng!".

"Chỉ là một Lục Địa Thần Tiên mà cũng dám huênh hoang như vậy!".

"Nếu vậy thì giết cậu ta đi!".

Mọi người khẽ hô, ánh mắt chứa đầy sát khí.

Nếu Lâm Chính là kẻ địch thì tuyệt đối không được nương tay.

Những người có thể tu luyện đến cảnh giới này thì nhãn lực đều không tầm thường, bọn họ biết rõ một Lục Địa Thần Tiên trẻ có nghĩa là gì.

Nếu không diệt trừ thì sau này ắt thành đại họa!

"Lên!".

Ông tổ nhà họ Mãn tỏ vẻ dữ tợn, đi về phía Lâm Chính.

Đám Cầm Kiếm Nữ bị kết giới và tiếng kinh văn vây khốn, giết sau cũng được.

Bọn họ phải tiêu diệt mối họa lớn này trước.

"Đại... đại nhân, hình như chúng ta không đấu lại được bọn họ đâu, bọn họ cũng là Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa không chỉ có một người, chúng... chúng ta lấy gì đấu đây? Hay là rút trước đi?".

Tửu Ngọc nuốt nước bọt, vô thức lùi lại hai bước, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Ông ta biết Lâm Chính có sức chiến đấu mạnh mẽ.



Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng tuyệt đối không thể đối phó được với nhiều người như vậy.



"Yên tâm đi, tôi có chuẩn bị! Ông mau vận khí trợ giúp tôi!".



Lâm Chính khẽ quát, bất ngờ lật bàn tay, lấy ra mười mấy chiếc bình sứ, ném lên không trung.



Tửu Ngọc sửng sốt, không chờ ông ta kịp phản ứng.



Lâm Chính đã vung đao lên chém tới.



Choang!



Tất cả bình sứ bị chém nát, bụi phấn bên trong bay ra.



Hơi thở của Tửu Ngọc trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng phát động sức mạnh phi thăng, dấy lên cuồng phong, thổi số bụi phấn này về phía ông tổ nhà họ Mãn.



"Là phấn độc!".



"Thổi ngược lại!".



Dứt lời, cả đám người bắt đầu huy động sức mạnh phi thăng, cũng dấy lên cuồng phong thổi bụi phấn về phía Lâm Chính và Tửu Ngọc.



Một mình Tửu Ngọc sao có thể chống lại được nhiều cao thủ như vậy?



Nhất thời cuồng phong mù mịt.



Tất cả bụi phấn tạt về phía hai người, bao trùm bọn họ...