Tửu Ngọc không khỏi ho khù khụ, ôm lấy cổ, sắc mặt xanh mét, dường như bị phấn độc ăn mòn, có vẻ vô cùng đau đớn.
Thần sắc Lâm Chính cũng không dễ chịu, ho khù khụ, lùi lại liên tục.
"Ha ha ha, muốn dùng phấn độc này để đối phó chúng ta sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!".
"Ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!".
"Mưu kế vụng về như vậy mà cũng dám lấy ra bêu xấu? Chết cười mất thôi!".
Advertisement
Đám ông tổ nhà họ Mãn cười lớn, cầm kiếm xông tới, định giết luôn hai người.
Nhưng bọn họ vừa động thì cảm giác đau đớn dữ dội ập đến.
Sau đó, những người này cũng bắt đầu ho khù khụ.
"Có chuyện gì vậy?".
Ông tổ nhà họ Mãn biến sắc, vừa ho vừa run rẩy nói: "Rõ ràng chúng ta không bị trúng độc, tại sao... tại sao lại thế này?".
Advertisement
Không ai có thể hiểu được.
Nhưng đúng lúc này, hình như ông tổ nhà họ Mãn phát hiện ra sự khác thường ở nơi nào đó trên cơ thể, liền nhìn ngay về phía lồng ngực của mình.
Chỉ thấy nơi đó cắm một cây châm mềm mại.
Cây châm này nhỏ hơn sợi tóc gấp mấy lần, nếu di chuyển với tốc độ cao mà không nhìn kĩ thì cực khó phát giác.
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức phát hiện ra những cây châm bạc này đều đến từ tay Lâm Chính.
Anh bảo Tửu Ngọc nổi gió vận khí, hất tung bụi phấn lên để anh âm thầm thi triển châm bạc.
Đây là chiêu giương Đông kích Tây!
Nhưng điều khiến ông tổ nhà họ Mãn kinh ngạc hơn là những cây châm bạc nhỏ xíu này chỉ đâm vào da bọn họ không đến một demilimet, hình như còn chưa xuyên qua lớp da, đến mức không ai có thể phát hiện ra ngay.
Nhưng chất độc trên châm bạc lại ngấm luôn vào người bọn họ.
Quá là gian xảo!
Châm thuật này... thực sự quá đáng sợ!
Lâm Chính lấy thuốc giải trong người ra, tự nuốt một viên rồi ném cho Tửu Ngọc một viên.
Tửu Ngọc nhận lấy đan dược, vội nhét vào miệng.
Đan dược vừa vào bụng, Tửu Ngọc lập tức hết ho, cảm giác khó chịu trong người cũng lập tức biến mất.
Ông ta đứng dậy, nhìn đám ông tổ nhà họ Mãn đang giãy giụa đau đớn, không khỏi kích động.
"Đại nhân thật cao minh!".
"Chưa kết thúc đâu! Ra tay!".
Lâm Chính trầm giọng quát, cùng Tửu Ngọc xông tới.
"Khốn kiếp! Chán sống à?".
"Giết!".
Mọi người nổi giận, cố chịu đựng cảm giác khó chịu do trúng độc, cầm binh khí lên, miễn cưỡng đánh nhau với Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Nhưng hai người dù sao cũng chỉ có bốn tay, không thể chống lại hơn trăm người bên phe ông tổ nhà họ Mãn.
Chém giết được một lát, Lâm Chính và Tửu Ngọc cũng chỉ chém được mấy người bị thương chứ không giết được ai.
"Ha ha, khụ khụ khụ... Lâm minh chủ, hình như thực lực của cậu thụt lùi không ít so với trước kia đấy! Xem ra thời gian này cậu lại lười biếng rồi, chẳng tiến bộ chút nào cả!".
Ông tổ nhà họ Mãn vừa uống dược vật vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt khinh miệt.
Thực lực Lâm Chính thể hiện ra không hề cường hãn như lần giao thủ trước.
Ông tổ nhà họ Mãn nghĩ chắc chắn thời gian này Lâm Chính không tu luyện chăm chỉ, cộng thêm sự tiến bộ của ông ta, dẫn đến chênh lệch giữa hai người.
"Chờ tôi giải được độc sẽ xé xác các cậu, khiến các cậu chết không chỗ chôn".
Ông tổ nhà họ Mãn dữ tợn nói rồi lại xông tới.
Nhưng đúng lúc này, một người bỗng vội kêu lên: "Ông tổ! Đứng im đi!".
Ông tổ nhà họ Mãn khựng lại, ngoái đầu lại nhìn người lên tiếng ở phía sau.
Đó là một người phụ nữ mặc áo bào màu xanh.
Chỉ thấy bà ta quan sát kĩ càng cơ thể, sắc mặt trắng bệch nói: "Hình như chúng ta... trúng Tuyệt Mệnh Tán rồi!".
"Cái gì?".
Hai chân ông tổ nhà họ Mãn suýt nữa ngã khuỵu xuống...