Sức mạnh kinh khủng đang hủy diệt tàn phá bên ngoài bức tường băng, cực kỳ đáng sợ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sét đánh lệch hả?
Không, là Lâm Chính cố ý để sét đánh ra ngoài!
Người của thế gia Cầm Kiếm bối rối.
Lâm Chính muốn làm gì?
Vèo!
Lúc này Lâm Chính từ trên trời hạ xuống, đứng vào giữa đám người.
“Nể mặt cô Cầm Kiếm, tôi sẽ tha cho mấy người một lần!”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Thật ư? Cảm ơn anh! Lâm đại nhân!”
“Cảm ơn! Cảm ơn anh Lâm!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Người của thế gia Cầm Kiếm mừng đến chảy nước mắt, liên tục dập đầu.
Cầm Kiếm Nữ cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cô ta ngơ ngác nhìn, nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.
“Cô Cầm Kiếm, từ hôm nay trở đi, tôi và cô không ai nợ ai”.
Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ đột nhiên run lên, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, không biết nên nói gì, một lúc sau, cô ta cắn môi, khẽ nói: “Lâm đại nhân, cảm ơn anh...”
“Khách sáo rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về Cầm Họa Phiêu Bạc.
“Tôi không giết ông, là vì nể mặt con gái ông, tôi đã giúp đỡ thế gia Cầm Kiếm rất nhiều lần, nhưng ông lấy oán trả ơn, nói thật, kẻ ty tiện bỉ ổi như các ông, đã sớm bị tôi giết rồi!”
“Lâm đại nhân có tấm lòng nhân hậu, lòng dạ bao la, chúng tôi khâm phục, nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng nhân ái của Lâm đại nhân!”
Cầm Họa Phiêu Bạc lập tức cúi đầu nói.
“Không cần nói mấy lời vớ vẩn như vậy, tôi để ông sống, vì còn có việc!”
“Hả… việc gì? Xin Lâm đại nhân cứ nói! Thế gia Cầm Kiếm sẽ cố gắng giúp đỡ”.
Cầm Họa Phiêu Bạc vội nói.
“Tôi muốn biết cách liên kết “Vạn Kiếm Đồ” và “Bút Họa Kiếm”“.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cầm Họa Phiêu Bạc nghe vậy, chợt run lên, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy bằng da dê phong cách cổ xưa, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, mở ra xem, sau đó nhét giấy da vào trong ngực.
Anh khẽ vẫy tay.
Tường băng xung quanh bắt đầu sụp đổ.
Kết giới Thiên Thần cũng biến thành ánh sáng vàng, xuyên vào mu bàn tay anh.
“Tự coi đó mà làm!”
Lâm Chính thờ ơ nói, rồi xoay người rời đi.
“Tạm biệt Lâm đại nhân!”
“Tạm biệt Lâm đại nhân!”
Người của thế gia Cầm Kiếm vội vàng quỳ xuống hô to, hết sức lo sợ.
Cầm Kiếm Nữ gần như bước lên, sốt sắng gọi: “Anh Lâm!”
“Cô Cầm Kiếm, còn có việc gì sao?”
Lâm Chính quay đầu nhìn.
“Chúng ta… vẫn là bạn chứ?”
Cầm Kiếm Nữ mím môi hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng chúng ta vẫn tiếp tục là bạn, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã định sẵn không thể làm bạn!”
“Sao cơ?”
Cầm Kiếm Nữ giật mình, đầu óc choáng váng.
“Cô Cầm Kiếm, lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không kiêng nể nữa, chỉ cần là người khiêu khích tôi, tôi sẽ không giơ cao đánh khẽ, nếu cô không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra thì cô hãy khuyên nhủ người trong tộc cô nhiều một chút”.
“Nếu không, lần tới thế gia Cầm Kiếm nhất định sẽ diệt vong!”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó xoay người bước đi.
Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác đứng đó, hồi lâu không thể định thần lại.