Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4664: “Con điên rồi hả?”



Câu nói của Lâm Chính là có ý gì?

Cảnh cáo?

Hay là nhắc nhở?

Cầm Kiếm Nữ ngồi xuống tảng đá bên cạnh, hai mắt đờ đẫn như đang suy nghĩ gì đó.

“Đi chưa?”

Cầm Họa Phiêu Bạc dè dặt ngẩng đầu lên hỏi.

Giọng nói hơi run rẩy.

Advertisement

Cầm Họa Hải bên cạnh khá kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh cả của mình có biểu hiện như vậy.

“Anh cả, anh... anh có sao không?”

Cầm Họa Hải cẩn thận hỏi.

Advertisement

“Không sao... anh... anh không sao....”

Cầm Họa Phiêu Bạc lau mồ hôi trên trán, khàn giọng nói: “Cậu ta đi là tốt, mau quay về, lập tức quay về!”

“Được, được…”

Cầm Họa Hải gật đầu, nhanh chóng sai người đến khiêng người bị thương đi, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.

“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cầm Kiếm Nữ dường như nghĩ đến gì đó, lập tức bước đến hỏi.

“Con có đề nghị gì không?”

Cầm Họa Phiêu Bạc liếc nhìn con gái, mở miệng hỏi.

“Bố, mặc dù anh Lâm không giết chúng ta, nhưng chúng ta đã đắc tội với Võ Thần, người hầu của Võ Thần chết ở đây, không thể cứu sống, việc này ắt sẽ truyền đến tai Võ Thần, một khi ông ta biết được người hầu của mình chết vì tiếp nhận giải treo thưởng, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho chúng ta! Cả nhà chúng ta phải chuyển khỏi đây, đi khỏi nơi này, tốt nhất là rời khỏi long mạch dưới lòng đất!”

Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.

“Nhưng nếu rời đi chúng ta sẽ mất tất cả! Chúng ta phải từ bỏ tất cả những gì mình đang có, con hiểu không?”

Đôi mắt của Cầm Họa Phiêu Bạc hơi nheo lại, khẽ nói.

Cả người Cầm Kiếm Nữ run lên, ngơ ngác nhìn Cầm Họa Phiêu Bạc, giọng nói lắp bắp.

“Bố, bố… bố có ý gì?”

“Tình Nhi, đàn ông phải co được dãn được, lúc trước bố dẫn người đầu hàng, vì để sống, nhưng không thể sống tạm bợ, môi trường long mạch dưới lòng đất được ông trời ưu đãi, tốt hơn những nơi khác rất nhiều, thế gia Cầm Kiếm chúng ta đã sống ở đây nhiều thế hệ, sao có thể vì bố mà rời đi?”

“Vậy bố…”

“Muốn sống thì không phải chỉ có chạy trốn, mà chúng ta có thể chủ động đầu hàng!”

“Đầu hàng?”

Cầm Kiếm Nữ lùi về sau mấy bước, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, như không còn sức lực để đứng vững.

“Người đâu, an táng thi thể người hầu Võ Thần đại nhân, chọn quan tài tốt nhất, sau đó tất cả mọi người trong tộc đều theo tôi đến gặp Võ Thần đại nhân để tạ tội!”

Cầm Họa Phiêu Bạc nói.

“Vâng, thưa gia chủ!”



“A!”



Cầm kiếm nữ đột nhiên rút thanh kiếm từ bên hông, lao như điên lao về phía cái xác, muốn dùng kiếm chém cái xác thành từng mảnh.



Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc cứng đờ, lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay Cầm Kiếm Nữ.



"Buông ra, mau buông con ra!"



Cầm Kiếm Nữ điên cuồng hét lên, không ngừng giãy giụa.



Đám người Cầm Họa Hải, Cầm Kiếm Lê lao đến giữ chặt Cầm Kiếm Nữ.



“Con điên rồi hả?”



Cầm Họa Phiêu Bạc không kìm được cơn giận, thẳng tay tát mạnh vào mặt Cầm Kiếm Nữ.



Cổ Cầm Kiếm Nữ lệch sang một bên, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng nõn in hằn dấu tay.



Cầm Họa Phiêu Bạc còn đang tức giận, chợt bẻ năm ngón tay của Cầm Kiếm Nữ, giật lấy thanh kiếm.



“Nếu trên người người hầu Võ Thần có vết thương của thế gia Cầm Kiếm thì sao chúng ta có thể giải thích với Võ Thần?”



Cầm Họa Phiêu Bạc khẽ quát: “Con muốn hại chết gia tộc chúng ta sao?”



“Bố, người muốn hại chết thế gia Cầm Kiếm, khiến cả gia tộc ta tan nát là bố!”



Cầm Kiếm Nữ buồn bã mỉm cười, sự tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng sâu đậm...