Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4717: “Hòa giải?”.





Không ai ngờ đường đường là khách VIP chỉ tôn của tòa nhà treo thưởng lại bị người ta ép buộc phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người. Đúng là điên rồ.

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt nhìn Lâm Chính, không ai nói nên lời.

“Đại nhân, cảm ơn anh đã trút giận giúp tôi, nhưng... bây giờ chúng ta nên giải quyết thế nào?”.

Ngự Bích Hồng lộ ra nụ cười cay đắng, nhìn Lâm Chính thật sâu.

“Làm cũng đã làm rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?”.

Lâm Chính nói, sau đó lại kéo cậu Thương Lan lên, nói: “Đem theo hắn làm bùa hộ thân, chúng ta rời khỏi Long Tâm Thành trước”. “Các người không chạy được đâu!”.

Cậu Thương Lan nghiến răng, phẫn hận nói.

Advertisement

“Anh còn nhiều chuyện là tôi cắt lưỡi anh đấy”.

Lâm Chính nói.

“Mày..”.

Cậu Thương Lan biến sắc, không dám nhiều lời.

Đúng lúc đó, một nhóm người vũ trang xông vào đại sảnh.

Đám người đó vừa đến lập tức xua đi không ít võ giả trong đại sảnh, đồng thời bao vây đám người Lâm Chính.

Advertisement

Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc thấy vậy, ánh mắt trở nên tối sầm.

Cô ta đếm sơ nhân viên bảo vệ ở đây ít nhất cũng gần trăm người, thực lực mỗi người đều vô cùng đáng sợ, trong đó còn có vài Lục Địa Thần Tiên.

Chỉ dựa vào ba người họ không thể nào đánh ra ngoài.

May là cậu Thương Lan đã bị bọn họ bắt giữ, nếu không e là ba người

họ sẽ phải bỏ mạng ở đây.

tới.

“Mau cứu tôi, mau... nghĩ cách cứu tôi...

Cậu Thương Lan vội vàng hét lên.

Nhưng bọn họ không vội ra tay.

Trong đó một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc Âu phục bước

Người đàn ông này không cầm vũ khí, vẻ ngoài khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, khí chất ôn hòa.

“Tôi là quản lý của tòa nhà treo thưởng, tôi tên Đào Thành, xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?”.

Đào Thành khẽ gật đầu với Lâm Chính, cực kỳ cung kính nói.

“Ông có thể gọi tôi là thần y Lâm”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, thuận miệng nói.

“Thần y Lâm? Xem ra trình độ y võ của đại nhân rất cao”.

Đào Thành gật đầu, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, tôi đã tìm hiểu về việc đã xảy ra. Thật ra đây không phải chuyện gì lớn, nhưng Lâm đại nhân rút kiếm giết người tức là phá hoại quy tắc của chúng tôi, không tốt cho lắm”.

“Với năng lực của toà nhà treo thưởng các người, muốn cứu những người đó không khó”.

nói.

Lâm Chính liếc sang đám thuộc hạ của cậu Thương Lan, bình tĩnh

“Lâm đại nhân nói đúng, muốn cứu không khó, cho nên chuyện này không tính là lớn, ý tôi là không cần tiếp tục làm lớn chuyện nữa. Lâm đại nhân, cậu hãy thả cậu Thương Lan ra, tôi muốn thương lượng với cậu”. Đào Thành nói.

“Thương lượng gì?”.

“Lâm đại nhân, theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng, người gây sự ở chỗ chúng tôi phải phế bỏ ba phần tu vi, tình tiết nghiêm trọng thì sẽ phế

bỏ năm phần hoặc toàn bộ tu vi. Cậu ra tay giết người, theo lý là phải phế bỏ toàn bộ tu vi, nhưng chúng tôi có thể miễn hình phạt. Toà nhà treo thưởng chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của đại nhân!”.

Đào Thành cười nói.

"O?".

Lâm Chính sửng sốt: “Vô duyên vô cớ sao lại không truy cứu?”.

“Lâm đại nhân chỉ dùng vài chiêu đã đánh bại cậu Thương Lan, có thể thấy thực lực phi phàm. Chỗ chúng tôi có một nhiệm vụ muốn nhờ Lâm đại nhân giúp đỡ...



“Nhiệm vụ làm khó được các người thì độ khó thế nào không cần nói cũng biết, các người muốn tôi đi chịu chết sao?”.



“Đại nhân đừng nghĩ như vậy, chúng tôi đang cho cậu một cơ hội”.



Đào Thành lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu sẵn sàng nhận nhiệm vụ này, bất kể nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng không sao. Dù có thất bại, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, đồng thời, chúng tôi cũng sẽ hòa giải mâu thuẫn giữa cậu và cậu Thương Lan”.



“Hòa giải?”.



Lâm Chính tò mò nhìn ông ta.



“Lâm đại nhân, cậu không biết cậu Thương Lan là ai thật sao?".



Đào Thành ngạc nhiên hỏi.



"Ai?".



Lâm Chính hoang mang.



“Cậu ta tên là Thương Lan Phúc. Thương Lan là họ kép, toàn bộ long mạch dưới lòng đất còn ai mang họ Thương Lan nữa?”.



Đào Thành cười nói.



Bộp!



Vừa nghe được lời này, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc ở phía sau đều ngã ngồi xuống đất, như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm.



“Thương Lan... Võ Thần?”.