“Tôi tưởng rằng đám ngốc các người chưa từng nghe qua tên của bố tôi cơ. Ha ha, thật nực cười. Dám làm hại con của Võ Thần, tôi thấy các người chán sống rồi”.
Cậu Thương Lan lạnh lùng nói. Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sợ tới muốn ngất. Bọn họ không ngờ cậu Thương Lan lại là con của Võ Thần... Lâm Chính khiến con của Võ Thần bị thương thì còn đường sống không?
“Xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi”
“Phải làm sao đây, đại nhân, chúng ta phải làm sao?”, Tửu Ngọc như sắp khóc tới nơi.
Thế nhưng Đào Thành chỉ mỉm cười lên tiếng: “Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý nhận nhiệm vụ của chúng tôi thì chúng tôi sẽ giúp cậu giải vây, có thể khiến Thương Lan Võ Thần không truy cứu chuyện này nữa. Cậu xem thế nào”.
Advertisement
“Thật sao?”
Ngự Bích Hồng vội vàng đứng dậy nói: “Nếu đã vậy thì mong quảng lý Đào giúp đỡ, chúng tôi sẽ nhận nhiệm vụ này”.
“Đúng vậy, dù nhiệm vụ có nặng nề thế nào thì cũng không sao. Chúng tôi nhận, lập tức nhận”
Tửu Ngọc cũng vội vàng lên tiếng như sợ Đào Thành sẽ hối hận. Thế nhưng Lâm Chính chỉ giơ tay lên ra hiệu cho hai người họ dừng lại: “Người này nếu thật sự là con của Thương Lan Thần Võ thì sao có thể vài câu nói của ông có thể giải quyết được chứ. Có vẻ không thực tế nhỉ".
Dứt lời đám người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng giật mình đồng loạt nhìn Đào Thành.
Đúng vậy...Hơn nữa dù giải thưởng đủ lớn thì chủ nhân của tòa nhà treo thưởng sao chịu ra mặt vì chuyện này chứ.
Advertisement
Đào Thành giật mình, nhìn Lâm Chính và chỉ biết lắc đầu với vẻ bất lực: “Xem ra cậu là người thông minh”.
"Chúng ta vẫn nên nói thẳng thôi”.
“Được, thần y Lâm đã nói như vậy thì tôi cũng nói thẳng. Thần y Lâm, nếu như cậu có thể thả Thương Lan Phúc thì tôi đồng ý sử dụng lực lượng có trong tay bịt miệng tất cả những người biết chuyện, xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Chỉ cần có thể cào bằng, không làm lớn chuyện thì dù có truyền tới tai của Thương Lan Võ Thần, Võ Thần đại nhân cũng sẽ không tức giận. Còn nếu không giải quyết được. Chuyện này mà lan ra ngoài, Võ Thần đại nhân bị mất mặt thì hậu quả chắc mọi người đều biết rồi đấy”.
Đào Thành mỉm cười nói.
"Ô"
Lâm Chính nghe thấy vậy thì tỏ ra tò mò: “Vì vậy, Võ Thần đại nhân chẳng qua là vì thể diện thôi à. Dù biết tôi khiến Thương Lan Phúc bị thương, ép anh ta quỳ xuống thì Thương Lan Võ Thần cũng không truy cứu sao?”
“Đúng vậy”, Đào Thành nhìn Thương Lan Phúc, thấy sắc mặt khó coi của hắn thì ông ta gật đầu.
“Tại sao?”
“Điều này..”, Đào Thành á khẩu.
“Bởi vì tôi là con riêng của ông ta”, Thương Lan Phúc nói.
“Con riêng?”, Lâm Chính giật mình.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ở phía sau tái mặt
“Được rồi, anh muốn giết thì giết, hà tất phải lòng vòng, làm chậm trễ thời gian của mọi người như vậy chứ”, Thương Lan Phúc cũng mất hết kiên nhẫn, tức giận nói.
Lâm Chính mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn cất Thiên Sinh Đạo đi và thản nhiên nói: “Quản lý Đào, tôi đồng ý với yêu cầu của ông”.
lên"
“Được được, người đâu mau dìu cậu Thương Lan đi chữa trị, nhanh
Đào Thành vội vàng kêu lên. Người thuộc hạ bên cạnh lập tức chạy tới dìu hắn.
“Lâm đại nhân, ở đây người đông, mời cậu vào trong nghỉ ngơi uống trà. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện thì thế nào?”, Đào Thành mỉm cười
nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Mời bên này”, Đào Thành dẫn đường.
Lâm Chính đi theo. Ngự Bích Hồng tỏ vẻ căng thẳng bèn kéo tay Lâm Chính: “Đại nhân, không phải anh đồng ý nhận nhiệm vụ thật đấy chứ. Nhiệm vụ đó chắc chắn là kỳ lạ, một khi chúng ta đồng ý thì sẽ lành ít dữ nhiều”.
“Không vội, để xem là nhiệm vụ gì, nếu như có thể thì làm”.
“Điều này..”
“Tôi chỉ cần giúp họ hoàn thành nhiệm vụ thì có thể đề cập tới chuyện của Diệp Viêm, với thủ đoạn của tòa nhà treo thưởng, việc tìm kiếm Diệp Viêm sẽ dễ như trở bàn tay thôi", Lâm Chính lại nói.
Ngự Bích Hồng nghe thấy vậy thì chợt hiểu ra. Chắc là Lâm Chính đã có kế hoạch này ngay từ đầu...
Ba người nhanh chóng tới bàn làm việc của Đào Thành nằm ở lầu thứ 16 của tòa nhà.
Phòng làm việc rất lớn hơn nữa còn có cửa sổ kéo xuống thẳng nền nhà. Lâm Chính đi tới bên cửa sổ, phát hiện ra hình in logo nhàn nhạt ở một góc.
Được lắm...Lâm Chính giật mình.
“Sao thế, phong cảnh không tệ chứ?”
Đào Thành đang pha trà mỉm cười: “Toàn bộ vùng long mạch này, những tòa kiến trúc có thể sử dụng kính không nhiều. Những thứ này đều
được đưa lên từ bên dưới đấy, từ đây có thể nhìn thấy một nửa thành Long Tâm”.
“Đúng là không tệ”, Lâm Chính gật đầu. Sau đó anh quay người ngồi xuống ghế sô pha.
“Nào, thưởng thức tài nghệ của tôi”, Đào Thành mỉm cười đưa ly trà tới.
“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu nếm một ngụm, chỉ cảm thấy mùi vị khá bình thường. Còn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc thì không hiểu về trà nên đành cầm ly nên uống cạn.
“Lâm đại nhân, mặc dù Thương Lan Phúc là con riêng nhưng cũng nhận được một phần chân truyền của Võ Thần, thực lực thì không có gì bàn cãi, cậu có thể dễ dàng đánh bại được cậu ta. Thực lực của cậu có thể thấy là vô cùng phi phàm, vì vậy nhiệm vụ của chúng tôi lần này phải mời nhân tài như cậu mới có thể giải quyết được”.
Đào Thành khẽ mỉm cười sau đó lấy ra một cuộn giấy đẩy về phía trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn mặt cuộn giấy thấy được in hai chữ.