Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4723: Chất dinh dưỡng của chúng là gì?





“Sao vậy?”.

Hồng Nương đi theo phía sau liếc nhìn Lâm Chính đang sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Không... không có gì, không có gì...”

Lâm Chính vội hoàn hồn, nặn ra một nụ cười đáp.

“Hừ!”.

Hồng Nương cười một cái đầy khinh bỉ, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Chính vội nhắm mắt lại, thầm huy động sức mạnh của xương chí tôn lên đỉnh điểm.

Trong chớp mắt, khí tức trôi dạt xung quanh đều ùa vào người anh.

Advertisement

Nói một cách chính xác là xâm nhập vào xương chí tôn.

Lâm Chính vội vàng thu lại xương chí tôn, tim đập thình thịch. Có thể khẳng định rồi!

Luồng sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh này giống hệt với xương chí tôn.

Lẽ nào... chủ nhân của nơi này và xương chỉ tôn có mối quan hệ đặc biệt?

Hoặc là... Diệp Viêm kia từng đến đây?

Không thể nào, tuy Diệp Viêm sở hữu nhẫn chí tôn, có truyền thừa chí tôn, nhưng chắc chắn không thể khiến luồng khí tức này trôi dạt khắp rừng rậm u minh, mà hắn cũng không cần phải làm vậy.

Lâm Chính hít sâu một hơi, cùng hai người tiến về phía trước.

Advertisement

Anh không dám để lộ xương chí tôn, dù sao Hồng Nương này cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu khiến bà ta chú ý đến thì rất phiền phức.

“Đây là sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh sao? Sao lại ngột

ngạt như vậy?”.

Đi được mấy kilomet, Thương Lan Phúc ngửi sức mạnh trong khí, không khỏi nhíu mày nói.

Luồng sức mạnh này trong không khí so với ở lối vào dày đặc hơn gấp trăm lần.

Cho dù là Lâm Chính cũng cảm thấy hơi khó thở, thậm chí khí mạch trong người anh cũng có chút tắc nghẽn.

Dường như mọi người đang đi dưới biển sâu, lực cản của nước biển và cảm giác ngạt thở đang điên cuồng đè lên bọn họ.

“Nơi nào ở rừng rậm u minh cũng đầy khí tức này, càng vào sâu thì càng dày đặc hơn, hơn nữa vào rồi thì không ra được”.

Hồng Nương cười nói.

“Sao lại nói vậy?”.

Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.

“Bây giờ các cậu cứ quay lại thử xem”.

Hồng Nương nheo mắt.

Lâm Chính và Thương Lan Phúc đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức quay người, đi về phía lối ra.

Nhưng mới đi được một bước, cả hai người đều cảm thấy kinh hãi.

Hóa ra khí tức ở phía sau đã hình thành một loại lực đẩy, bọn họ càng đi ngược lại thì luồng lực đẩy này càng đáng sợ.

Nếu thực lực không đủ để chống lại luồng lực đẩy này thì bọn họ sẽ như những người bị rơi xuống nước, bị sóng lớn đánh ngược lại, sớm muộn cũng chết chìm trong rừng rậm u minh như biển này.

“Sao lại như vậy được?”.

Thương Lan Phúc trợn tròn mắt, ngoảnh đầu lại nhìn Hồng Nương với vẻ mặt sợ hãi: “Chúng tôi phải làm sao để thoát được? Chúng tôi phải làm sao mới có thể thoát được?".

Hắn xông ra ngoài như phát điện, nhưng cho dù dùng hết sức lực vẫn chỉ di chuyển về phía sau được khoảng mười mét.

Với tốc độ này mà muốn ra khỏi rừng rậm u minh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Thương Lan Phúc cảm thấy tuyệt vọng.

Hồng Nương nhìn hành động khôi hài của Thương Lan Phúc, lập tức cười phá lên, Lâm Chính ở bên cạnh không khỏi nhìn bà ta thêm mấy cái.

“Ha ha ha, bây giờ mới nghĩ đến việc quay lại à? Liệu có muộn quá không? Thái độ trời không sợ đất không sợ trước đó của cậu đâu rồi? Ha ha ha!".

Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, khẽ gầm lên: “Bà không sợ chết sao?”.

“Với thực lực của tôi, muốn rời khỏi đây không khó, tôi biết rõ cực hạn mình có thể tiến vào được bao nhiêu”.

Hồng Nương nhún vai đáp.

Ánh mắt Thương Lan Phúc dại ra.

“U Minh Hoa Hỏa còn bao xa nữa?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đi thêm một kilomet nữa là có thể tìm thấy”.

Hồng Nương cười đáp.

“Thương Lan Phúc, tìm U Minh Hoa Hỏa trước đã, tìm được rồi chúng ta sẽ nghĩ cách quay về”.

“Được”.

Thương Lan Phúc biết mình không còn đường nào để đi, chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.

Quả nhiên.



Ba người đi thêm khoảng một kilomet nữa thì nhìn thấy những bông hoa màu xanh lam đang nở rộ.



Tất cả những bông hoa này đều mọc ra từ khe đá, cánh hoa giống như cánh bướm, đẹp đến mê hồn.



“Đây chính là U Minh Hoa Hỏa?”.



Thương Lan Phúc trở nên kích động, lập tức xông tới, cẩn thận hải một bông.



Cánh hoa khẽ run rẩy, giống như một ngọn lửa, vô cùng rực rỡ. Thật là thần kỳ!



Lâm Chính đanh mắt nhìn những cánh hoa này, cảm thấy vô cùng khó tin.



Rốt cuộc cây cối hoa cỏ ở đây sinh trưởng kiểu gì vậy?



Chất dinh dưỡng của chúng là gì?



Lẽ nào... dưới lòng đất ở đây... có thứ đặc biệt nào đó cung cấp năng lượng cho chúng?



Lâm Chính trầm tư suy nghĩ.



Nhưng đúng lúc này, Hồng Nương ở bên kia cũng hái một bông U Minh Hoa Hỏa, rồi định xoay người rời đi.



“Bà đi đâu vậy?".



Thương Lan Phúc sửng sốt, vội kêu lên.



chapter content