Thương Lan Phúc biến sắc, nhìn Hồng Nương với ánh mắt khó tin, vội vàng định đuổi theo.
Nhưng hắn vừa nhúc nhích, lực cản đáng sợ đã tác động lên người hắn, khiến hắn mãi không nhấc nổi chân.
Rõ ràng chỉ cách Hồng Nương khoảng mười mét, nhưng tựa như gần nhau gang tấc mà biển trời cách mặt, khó mà chạm tới.
“Bà không thể đi được, bà đưa chúng tôi đến đây thì sao có thể đi một mình chứ? Bà phải nghĩ cách giúp chúng tôi ra khỏi rừng rậm u minh! Bà bắt buộc phải nghĩ cách!”.
Thương Lan Phúc khẽ gầm lên.
Nhưng Hồng Nương chỉ cười không nói, khẽ lắc đầu, nhìn hai người với vẻ chế giễu.
“Tôi có nói sẽ giúp các cậu ra khỏi rừng rậm u minh đâu! Tôi chỉ đồng ý với Đào Thành là đi cùng các cậu đến đây thôi mà!”.
Advertisement
“Cái gì?”.
“Tôi không hề có ý định đưa các cậu về!”.
Hồng Nương mỉm cười: “Hai người các cậu, một người khiến Thương Lan Võ Thần đại nhân mất hết mặt mũi, một kẻ là đứa con rơi bị người ta coi là trò cười của Thương Lan Võ Thần! Thương Lan Võ Thần chỉ muốn các cậu chết luôn ở đây chứ không phải sống sót trở về, hiểu chưa?”.
Đồng tử Thương Lan Phúc mở to, rồi nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Bọn họ đều là người thông minh, sao có thể không hiểu đạo lý này chứ?
Advertisement
Thương Lan Võ Thần không thể đích thân ra tay đối phó Lâm Chính.
Nếu không sẽ bị rêu rao là ỷ lớn hiếp nhỏ, mất hết mặt mũi.
Còn Thương Lan Phúc thì ông ta lại càng không thể xuống tay, bởi vì hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Để Thương Lan Phúc chết trong rừng rậm u minh mới là lựa chọn tốt nhất.
“Đừng trách tôi độc ác! Xin lỗi các cậu, tôi sẽ mang U Minh Hoa Hỏa về báo cáo kết quả. Đương nhiên, công lao này coi như của các cậu, các cậu sẽ được người ta khắc ghi, đây là cực hạn mà tôi có thể làm được rồi”.
Hồng Nương cười nói, sau đó xoay người, định rời khỏi đây.
Thương Lan Phúc nhìn bóng lưng rời đi của Hồng Nương, ngã ngồi xuống đất, cất tiếng cười thê lương.
Lâm Chính nhíu chặt mày, thầm huy động xương chí tôn, muốn thử liên kết với khí tức xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Nương đang định rời đi bỗng dừng bước.
Sắc mặt bà ta âm trầm, nhìn khắp bốn phía.
Lúc này mới phát hiện xung quanh ba người không biết từ lúc nào đã có thêm mấy bóng dáng xuất hiện.
Nụ cười của Thương Lan Phúc tắt ngấm, cũng nhìn về phía mấy bóng dáng này.
Chỉ thấy trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng xanh lam.
Bọn họ xuyên qua khu vực đặc biệt này của rừng rậm u minh như đi trên đất bằng, không hề bị khí tức ảnh hưởng.
“Đó là... Thánh Thiên Quang?”.
Hình như Hồng Nương nhận ra ánh sáng tỏa ra trên người bọn họ, lập tức kêu lên thất thanh.
Ngay sau đó, mấy thanh kiếm kề lên cổ ba người.
“Đi theo chúng tôi, nếu không các bà chỉ có thể vùi thây ở đây thôi!”.
Người đàn ông tóc dài dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Các cậu là ai? Tại sao lại có Thánh Thiên Quang?”.
Hồng Nương trầm giọng hỏi.
Bốp!
Đối phương không chút nghĩ ngợi, tát luôn một cái vào mặt Hồng Nương.
Khuôn mặt trắng như trứng bóc của Hồng Nương lập tức xuất hiện một dấu tay rõ rệt.
“Nếu còn hỏi những câu thừa thãi thì tôi không dùng tay mà là dùng kiếm đấy”.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nói.
Hồng Nương lạnh lùng nhìn đối phương, không nói gì nữa.
Ba người bị đẩy đi, vào sâu trong rừng rậm u minh.
Sắc mặt Thương Lan Phúc lạnh tanh.
Hắn đã mất hết hi vọng.
Hắn biết đi vào sâu hơn thì trở về là chuyện không thể nữa.
Đây sẽ là nơi chôn xác hắn.
Lâm Chính thì không hề lo lắng.
Xương chí tôn và những khí tức này có sự liên hệ không tầm thường, anh hoàn toàn có thể lợi dụng xương chí tôn để ra khỏi đây.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là tại sao những người bất ngờ xuất hiện này lại có thể đi lại tự do trong rừng rậm u minh?
Thậm chí đi ngược lại cũng không bị ảnh hưởng.
“Bọn họ là ai vậy?”.
Lâm Chính ghé lại gần Hồng Nương, nhỏ giọng hỏi.
“Sao tôi biết được?”.
Hồng Nương vừa nhỏ giọng đáp vừa âm thầm quan sát những người này.