Hồng Nương nhỏ giọng đáp: “Lớp ánh sáng đó đến từ phấn hoa của hoa Thánh Quang, nghe nói hoa Thánh Quang này là một loài thực vật trong truyền thuyết của long mạch dưới lòng đất. Tôi chưa gặp bao giờ nhưng từng đọc được trong sách sử. Bôi phấn hoa của loại hoa này lên người là có thể triệt tiêu khí tức đặc biệt ở rừng rậm u minh, tùy ý đi lại trong này mà không bị ảnh hưởng”.
“Thật sao?”.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên run rẩy.
Nếu đúng là vậy thì chẳng phải hoa Thánh Quang có thể khắc chế sức mạnh của đại năng chí tôn kia sao?
Đây sẽ là một món vũ khí sắc bén để đối phó với Diệp Viêm đang sở hữu nhẫn chí tôn và truyền thừa chí tôn.
“Đồ ngốc, cậu quan tâm những cái này làm gì? Vẫn nên suy nghĩ về kết cục của chúng ta đi!”.
Advertisement
Hồng Nương nhỏ giọng nói: “Đối phương có thể sở hữu Thánh Thiên Quang, lại còn vào sâu trong này thì tuyệt đối không phải hạng tầm thường! Chúng ta có thể thoát thân hay không cũng là cả vấn đề, cậu còn rảnh rỗi suy nghĩ những thứ không đâu nữa à?”.
Lâm Chính không nói gì.
Ba người bị áp giải đi một tiếng.
Hai bên toàn là những cái cây màu đen rậm rạp.
Advertisement
Ánh sáng bên trên cũng không lọt xuống được.
Cuối cùng, cả đoàn người dừng trước một bãi đất trống ở giữa khu rừng.
Lâm Chính liếc mắt nhìn bãi đất trống.
Chỉ thấy chính giữa nơi đó xuất hiện một ngọn núi đá được xếp chồng từ rất nhiều tảng đá.
Bảy tám người đang đứng trước núi đá, ăn mặc giống hệt đám người áp giải Lâm Chính, đều là bào đen viền vàng, trông rất uy nghiêm.
Phía trước bọn họ là một cô gái mặc váy dài màu đen, đeo mạng che mặt.
Cô gái có đôi mắt sáng tuyệt đẹp, tóc dài đến eo, tay cầm trường kiếm, da trắng như tuyết, vóc dáng thướt tha.
Nhưng kiếm khí sắc bén tỏa ra từ người cô ta mạnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Điều khiến người ta không dám tin hơn là cô gái này không sử dụng Thánh Thiên Quang.
Hình như... cô ta dựa vào thực lực để đến được đây!
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, cô gái đang nhìn chằm chằm núi đá, hình như đang quan sát gì đó.
Người phụ trách áp giải Lâm Chính, Thương Lan Phúc và Hồng Nương lập tức đi tới, quỳ một gối xuống.
“Cô chủ, chúng tôi vốn định ra ngoài rừng bắt mấy kẻ có năng lực, không ngờ lúc đi qua nơi U Minh Hoa Hỏa đang nở rộ thì gặp phải ba người này, liền đưa đến đây luôn”.
Người đàn ông cung kính nói.
“Ồ?”.
Cô gái nghe thấy thế liền xoay người lại nhìn ba người.
“Cô là...”
Hồng Nương nhìn cô gái, bỗng liếc thấy lệnh bài treo ở hông của cô ta, run rẩy kêu lên: “Cô là cô chủ Minh Nguyệt?”.
“Minh Nguyệt? Lẽ nào... là cô chủ Ám Minh Nguyệt?”.
Thương Lan Phúc cũng trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Ai vậy?”.
Trong đầu Lâm Chính hiện lên cả đống dấu chấm hỏi.
“Đồ ngốc, ngay cả cô Minh Nguyệt cũng không biết? Anh có phải là người của long mạch dưới lòng đất không vậy?”.
Thương Lan Phúc thầm mắng một tiếng, khẽ hừ mũi nói: “Bố của cô ta chính là Ám Thiên Võ Thần nổi tiếng như cồn”.
“Ồ, lại thêm một con nhà võ thế hệ thứ hai! Bố anh cũng là Thương Lan Võ Thần mà, cần gì phải kinh ngạc đến mức này?”.
Lâm Chính bừng hiểu ra, sau đó nói.
“Anh thì biết cái chó gì! Cô Minh Nguyệt khác tôi, tôi chỉ là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ, còn cô Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần nổi tiếng!”.
Thương Lan Phúc trầm giọng đáp.
“Người kế vị Võ Thần?”.
“Đúng, nghe nói thiên phú của cô ta hơn cả bố cô ta là Ám Thiên Võ Thần, hơn nữa còn nhận được truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần. Có người dự đoán, qua 50 năm nữa, cô Minh Nguyệt sẽ chính thức tiếp nhận phong hiệu của bố mình, trở thành một trong Thất Võ Thần mới! Bây giờ anh gọi cô ta một tiếng Minh Nguyệt Võ Thần cũng không quá đáng!”.
Thương Lan Phúc khàn giọng đáp, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và bi thương.
Lâm Chính gật đầu, hiểu ra mọi chuyện.
So với Ám Minh Nguyệt thì Thương Lan Phúc quả thực quá nhỏ bé, hai người chính là hai thái cực trái ngược nhau trong số các hậu nhân của hai đại Võ Thần...
“Ba người này không tệ!”.
Đúng lúc này, Ám Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt khỏi ba người, bình tĩnh nói: “Sắp xếp cho bọn họ vào đi!!”.