Chử Liệt Kỳ không Khách sáo, lạnh lùng nhìn Thương Lan Phúc, song kiếm xuất hiện, chém mạnh vào mặt Thương Lan Phúc...
Thương Lan Phúc vội vàng giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, cản kiếm của đối phương.
Keng keng!
Song kiếm nặng nề chém vào lưỡi kiếm gãy.
Sức mạnh cuồn cuộn như dời núi lấp biển.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, vẫn còn năng lực chống đỡ.
Một mình đối kháng với Chử Liệt Kỳ, hắn không hoảng sợ.
Nhưng Chử Liệt Kỳ không đến một mình.
Bên cạnh gã còn có bảy cao thủ bao gồm cả Hồng Nương!
Hồng Nương không vội ra tay.
Bà ta yên lặng nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, sau đó nhìn Lâm Chính đang ngồi khoanh chân trên mặt đất lặng lẽ đọc sách, trong mắt lóe lên vẻ gì đó.
Sáu người còn lại đều cầm đao kiếm, khí thế mạnh mẽ lao về phía Thương Lan Phúc.
Nhìn mấy thanh kiếm đang lao đến, sắc mặt Thương Lan Phúc lo lắng, muốn đẩy Chử Liệt Kỳ ra, ngăn cản kiếm của đám người đang đánh đến.
Nhưng Chử Liệt Kỳ sao có thể cho hắn cơ hội?
Advertisement
“Hự!”
Chỉ nghe Chử Liệt Kỳ khẽ quát, sức lực song kiếm trong tay lần nữa được tăng lên.
Cánh tay Thương Lan Phúc bị đè xuống.
Lúc này muốn thoát khỏi Chử Liệt Kỳ là chuyện mơ mộng hảo huyền!
“Sao? Muốn thoát à? Ha ha, anh cho rằng tôi sẽ để anh thực hiện được sao?"
Hai mắt Chử Liệt Kỳ trợn to, nở nụ cười đáng sợ nói.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, con ngươi run rẩy không ngừng.
Phải làm sao?
Giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt bằng cách nào đây?
Thương Lan Phúc vừa bối rối vừa tuyệt vọng.
“Dồn khí đan điền, đổi hướng bách hội!”
Advertisement
Lúc này, Lâm Chính đang lật sách ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Chính.
Thương Lan Phúc dường như nhận ra gì đó, lập tức làm theo lời Lâm Chính nói.
Ngay lập tức, lưỡi kiếm đang chặn song đao khẽ buông lỏng.
“Cơ hội tốt!”
Hai mắt Chử Liệt Kỳ trở nên lạnh lùng, lập tức ép song kiếm xuống, định bổ đôi đầu Thương Lan Phúc.
Nhưng giây tiếp theo.
Keng!
Một luồng khí xung đáng sợ bỗng nhiên phát ra từ ngực Thương Lan Phúc, đánh thẳng vào ngực Chử Liệt Kỳ.
Chử Liệt Kỳ mất cảnh giác, bay ngược ra hai mét.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh đặc biệt này, muốn rút lui phải dựa vào khí kình cưỡng ép xé tan sức mạnh đặc biệt trong không khí, mới có thể rút lui.
Nhưng Thương Lan Phúc chỉ dựa vào khí xung của mình đã đẩy Chử Liệt Kỳ lùi về sau hai mét...
Lực của đòn này... đáng sợ đến mức nào?
Mọi người trợn mắt há mồm.
Thương Lan Phúc cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, ngơ ngác nhìn Chử Liệt Kỳ đang ôm ngực ngã xuống đất.
Ngay sau đó, thanh âm lại bắt đầu vang lên.
“Tập trung nghĩ về kiếm tâm, kiếm ý vây trời, lấy tâm điều khiển kiếm, lấy kiếm điều khiển hồn thần, chiêu đến lục hợp, mở ra bát hoang...”
Thương Lan Phúc không dám do dự, lần nữa vung kiếm gãy tấn công.
Lúc này Thương Lan Phúc đã thay đổi từ tuyệt vọng và suy sụp, đến kiếm vung lên linh động phi phàm, nhẹ nhàng huyền bí.
Tuy là kiếm gãy nhưng mọi người đều cảm nhận được luồng kiếm khí vô song!
Kiếm khí giải phóng kiếm lực, kiếm lực sinh ra kiếm áp!
Trong nháy mắt, mọi người đều thở dốc.
Sáu chọi một, Thương Lan Phúc đã chiếm ưu thế.
“Sao có thể chứ?”
Hồng Nương sửng sốt.
“Đừng hoảng sợ! Hắn chỉ có một mình, nếu chúng ta liên thủ, hắn không thể đối phó chúng ta!”
Chử Liệt Kỳ chợt đứng dậy, giơ kiếm lao về phía trước, tham gia trận chiến.
Có Chử Liệt Kỳ tham gia, áp lực của sáu người nhỏ đi không ít.
Trong mắt Chử Liệt Kỳ tràn đầy oán hận và hung hãn, song kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng, cực kỳ bá đạo, cực kỳ hung hãn!
Hơi thở Thương Lan Phúc ngưng lại, không dám mang theo bất cứ thứ gì.
“Truy kích tàn quân, tiêu diệt từng bộ phận...”
Lâm Chính tiếp tục nói, ngón tay nhẹ nhàng lật sách, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hai bên chiến đấu.
Thương Lan Phúc giơ kiếm chống cự.
Tuy rằng chiến đấu khó khăn, nhưng phòng ngự cẩn thận không chê vào đâu được, bảy người phối hợp với nhau, nhưng một mình hắn có thể bảo vệ được bản thân.
Không chỉ có vậy, Lâm Chính nói càng lúc càng nhiều, Thương Lan Phúc đánh càng thuận lợi.
Đám người Chử Liệt Kỳ nhìn thấy mà giật mình.
Hai mắt Hồng Nương trợn to như không dám tin vào mắt mình.
Bà ta mơ hồ phát hiện trong kiếm kỹ của Thương Lan Phúc, có chút bóng dáng của Thương Lan Võ Thần.
“Không! Nếu tiếp tục đánh như vậy, nhất định sẽ thua!”
Hồng Nương khẽ quát: “Trước tiên tìm cách đối phó với kẻ phía sau! Cậu ta đang chỉ bảo kiếm chiêu cho Thương Lan Phúc! Giết cậu ta thì một Thương Lan Phúc cỏn con căn bản không thể sống sót!”
“Được!”
Chử Liệt Kỳ gầm gừ, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Gã cũng phát hiện ra manh mối.
Nhưng dù biết Lâm Chính đang giúp Thương Lan Phúc thì đã sao?
Vào lúc này, thế phòng thủ của Thương Lan Phúc cẩn thận không chê vào đâu, gần như hoàn hảo.
Dù bảy người có cố gắng hết sức, cũng không thể đánh lui hắn.
"Bà còn không mau đến giúp!"
Chử Liệt Kỳ càng lúc càng cáu kỉnh, lập tức hét lên.
Hồng Nương lộ ra vẻ do dự.
Nếu bà ta ra tay, bà ta sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với hai người đàn ông này.
Có cần thiết phải vậy không?
Nói thật, bà ta không sợ đắc tội với Thương Lan Phúc.
Theo bà ta thấy, thằng con riêng của Võ Thần này không có chút uy hiếp.
Nhưng sau lưng Thương Lan Phúc là Lâm Chính... khiến bà ta cực kỳ sợ hãi!
Bà ta phát hiện mình không thể nhìn thấu cậu thiếu niên trẻ tuổi này.
Mọi thứ về cậu ta đều rất bí ẩn.
“Sao còn đứng đó? Đến giúp đi! Tôi nói cho bà biết, nếu chúng tôi thua, bà cũng sẽ chết!”
Chử Liệt Kỳ quay đầu gầm lên.
Giọng nói này khiến Hồng Nương hoàn toàn hạ quyết tâm.
Bà ta cắn răng, rút kiếm, lạnh lùng đi về phía Thương Lan Phúc.
Thực lực Hồng Nương mạnh hơn Thương Lan Phúc thậm chí còn mạnh hơn Chử Liệt Kỳ.
Có bà ta tham gia, trong nháy mắt cục diện đã thay đổi.
Dù kiếm chiêu của Thương Lan Phúc có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể phòng ngự trước sự tấn công của tám người.
Chỉ chống đỡ được vài chục đòn, trên người Thương Lan Phúc đã đầy vết thương.
Cuối cùng.
Roạt!
Chử Liệt Kỳ dùng kiếm đâm vào ngực Thương Lan Phúc, sau đó hất tung.
Cơ thể Thương Lan Phúc bay vút lên cao, nặng nề rơi xuống đất.
“Thắng rồi!”
Mọi người vui mừng.
“Thương Lan Phúc, tôi đã nói, anh không đấu lại tôi đâu!”
Chử Liệt Kỳ cũng vô cùng phấn khích, cười to.
Thương Lan Phúc ôm ngực, không ngừng nôn ra máu.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Chử Liệt Kỳ, sau đó quay đầu, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, sư phụ... Tôi không trụ được...”
“Không sao, dựa vào một cây kiếm gãy, mà sống đến bây giờ thì đã khá lắm rồi”.
Lân Chính bình tĩnh nói, sau đó gấp sách lại, từ từ đứng lên.
“Anh nghỉ ngơi đi, tiếp theo... cứ giao cho tôi!”
Chương mới nhất được đăng tải tại Website truyenfull.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc truyenfull nhé !