Khi Bút Họa Kiếm xoay tròn, sức mạnh phi thăng trên thân kiếm lập tức bắn tung tóe ra xung quanh.
Đầu của Chử Liệt Kỳ nổ tung tại chỗ.
Những thứ màu đỏ với trắng bắn ra xung quanh.
Những người khác đều sợ hãi, vội vàng vung vũ khí tấn công Lâm Chính.
Nhưng hiện giờ cơ thể của Lâm Chính vô cùng cứng rắn, xương chí tôn đã hấp thu năng lượng dồi dào, cuối cùng lúc này đã hoàn thành mười giai đoạn cường hóa.
Ngay cả luồng kiếm khí vô cùng kỳ lạ ở nơi này cũng không thể giết được anh, chứ đừng nói tới mấy thanh kiếm của những người này.
Keng! Keng! Keng! Keng!...
Một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên.
Đao kiếm của những người này hoàn toàn không thể xẻ đôi cơ thể Lâm Chính.
Mọi đòn tấn công đều bị bỏ qua.
Lâm Chính cũng không từ tốn nữa, cầm Bút Họa Kiếm chém mạnh vào cơ thể những người này.
Một chốc sau đó, đám người Chử Liệt Kỳ đều chết không toàn thây.
Xác chết vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.
“Á!”
Hồng Nương hét lên chói tai rồi lập tức quay đầu chạy đi.
Nhưng khi ở trong hoàn cảnh đặc thù này, sao bà ta có thể chạy thoát khỏi đường hầm chứ?
Lâm Chính liếc xéo bà ta.
“Đại nhân tha mạng! Tha cho tôi!”
Hai chân Hồng Nương mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, run rẩy hét lên.
Thấy Bút Họa Kiếm biến thành một tia sáng chìm vào trong lòng bàn tay Lâm Chính, trái tim của Hồng Nương co rút lại.
Phải tương thích tới mức độ nào mới có thể làm được vậy chứ?”
Hồng Nương run rẩy, nhưng bà ta biết rằng bây giờ mình đã tạm thời được an toàn.
“Sư phụ, giết bà ta... giết con mụ khốn nạn này đi!”
Thương Lan Phúc đang nằm trên mặt đất căm hận nói.
Mặc dù Hồng Nương được Đào Thành mời tới để giúp hắn đến rừng rậm u minh thực hiện nhiệm vụ, như từ đầu tới cuối, Hồng Nương chưa từng giúp đỡ hai người, thậm chí còn tranh thủ cơ hội hãm hại hai người họ.
Sao Thương Lan Phúc có thể không hận bà ta chứ?
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Người này còn có ích, giết đi chẳng phải sẽ tiếc lắm sao?”
“Có ích?”
Thương Lan Phúc ngẩn người, không thể hiểu được ý câu nói này của Lâm Chính.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, đâm vài phát lên người Thương Lan Phúc, sau đó nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
“Anh nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía bộ xương khô ở cuối đường hầm.
Anh có thể cảm nhận được ở trên bộ xương khô này... có thứ gì đó rất giống với xương chí tôn...