Đợi khi Đào Thành đưa người tới thì cánh cửa đã lại đóng lại một lần nữa rồi. Nếu không phải nhìn thấy máu me còn nguyên dưới đất thì có lẽ ông ta cũng không tin.
Ông ta chạy tới, định mở cửa ra nhưng cánh cửa quá nặng, lại còn cách âm nên người bên trong căn bản không nghe thấy tiếng đập cửa.
“Quản lý Đào, người đâu?”, đội trưởng Lý hằm hằm xách đao bước tới, lạnh lùng chất vấn.
“Đội trưởng Lý đừng vội, để tôi cử người đi kiểm tra”, Đào Thành lau mồ hôi.
“Lẽ nào bỏ chạy hết rồi”.
Advertisement
“Không thể nào. Nếu bỏ chạy thì người bên ngoài phải nhìn thấy chứ. Tôi lo lắng là vẫn còn trong đó...”, Đào Thành vội vàng hét lên với bên trong: "Mau đi lấy chìa khóa dự phòng đi”.
“Vâng quản lý Đào”.
“Quản lý Đào không cần nữa”, đúng lúc này một giọng nữ vang lên.
“Ngự thống lĩnh”.
Advertisement
Đám người Tửu Ngọc nhìn thấy thì mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Có minh chủ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”, Ngự Bích Hồng hừ giọng
“Hả”
Tửu Ngọc run rẩy, trố tròn mắt: “Ngự thống lĩnh, ý của cô là...”
“Người đó bị minh chủ xử lý rồi. Tôi vừa đưa người đó đi tìm quản lý Đào nhưng không tìm thấy nên đoán là ông tới đây bèn quay ngược lại”, cô ta nói.
“Cô Ngự, người đó đang ở đâu?”, Đào Thành vội nói”.
“Trong phòng làm việc”.
“Hả?”, Đào Thành run rẩy đưa người quay về phòng làm việc.
Quả nhiên lúc này người thanh niên đang nằm trên mặt đất, bất động. Nhìn thấy vết thương trên người hắn, ai cũng trố tròn mắt.
Nhất là Đào Thành. Thực lực người thanh niên thế nào ông ta đã được tận mắt chứng kiến. Đến đám hộ vệ của ông ta còn chẳng thể động vào đối phương.
Vậy mà một kẻ mạnh như vậy lại bị Lâm Chính đánh cho thê thảm như thế này. Thực lực của thần y Lâm rốt cuộc tới mức nào chứ.
Đào Thành nín thở, run rẩy.
“Cô Ngự, cậu Lâm đâu?”, ông ta vội hỏi.
“Minh chủ nói rồi, anh ấy vẫn đang bế quan, đừng ai làm phiền”, cô ta nói.
Đào Thành gật đầu.
“Quản lý Đào, chính người này đã giết người của tòa nhà treo thưởng đúng không, còn xông vào nơi khách đang bế quan, làm loạn nữa?”, Lý Cuồng Nhận chất vấn.
“Đúng vậy”.
“Hừ, nếu đã vậy thì băm vằm hắn ra, treo trước cửa tòa nhà”, Lý Cuồng Nhận hét lên.
“Lý đội trưởng, đây là người của Ám Thiên Võ Thần đấy. Chúng ta có cần báo lên cấp trên không”
Đào Thành thận trọng nói.
“Ám Thiên Võ Thần không tôn trọng chúng ta. Món nợ này còn phải thanh toán đấy. Không cần báo thượng cấp gì hết, xử lý người này xong rồi tính”, Lý Cuồng Nhận quát lớn.
Mặc dù tòa nhà treo thưởng không có võ thần nhưng một tổ chức như vậy cũng không phải đối tượng để người khác dễ dàng đắc tội. Kể cả là Ám Thiên Võ Thần cũng vậy.
Đào Thành không nói gì. Đúng lúc Lý Cuồng Nhận chuẩn bị ra tay thì Ngự Bích Hồng bước tới
“Dừng lại”, cô ta nói.
Lý Cuồng Nhận giật mình, quay lại nhìn: “Cô làm gì vậy?”
“Các người không thể giết anh ta được”, cô ta nói.