Đào Thành cũng giật mình. Ngự Bích Hồng với vẻ mặt vô cảm nói: “Minh chủ của chúng tôi dặn, không được giết người này. Chỉ nhốt lại là được”
“Nhốt lại? Người này sao có thể tha được?”, Lý Cuồng Nhận hừ giọng.
“Xử lý thế nào không phải do mọi người quyết. Người này do minh chủ của chúng tôi đánh bại, sẽ do minh chủ của chúng tôi quyết”.
Cô ta lạnh giọng: “Huống hồ minh chủ của tôi giúp các người báo thù, lẽ nào các người lại không thể hiện sự cảm kích sao?”
Advertisement
“Cô...”, Lý Cuồng Nhận tức lắm, còn định nói gì đó nhưng Ngự Bích Hồng đã lên tiếng.
“Ngoài ra, minh chủ của chúng tôi muốn hỏi các người tại sao tòa nhà treo thưởng lại để xảy ra chuyện này, lại để người ta lao vào khu vực bế quan. Bảo vệ của các người làm ăn kiểu gì vậy?”
Dứt lời Lý Cuồng Nhận á khẩu. Đến cả khuôn mặt của Đào Thành cũng tái mét.
“Chúng tôi ở tầng trên họp, làm gì tới kịp”, Lý Cuồng Nhận im lặng một hồi rồi nói
Advertisement
“Vậy có phải là các người tắc trách không?”
“Điều này...”
“Thôi bỏ đi, đội trưởng Lý, cô Ngự, mỗi người nhịn một chút đi mà”.
Đào Thành thấy vậy vội vàng hòa hoãn, nở nụ cười: “Đội trưởng Lý nếu không ổn thì chúng ta giao người này cho họ xử lý đi”.
“Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì .Tiếp tục làm lớn chuyện thì đều không tốt với cả hai bên...”
Lý Cuồng Nhận tái mặt, sau đó lên tiếng: “Chuyện này chắc chắn là không giấu được đâu, nếu cấp trên đòi người thì chúng ta giao kiểu gì...”
“Điều này...”, Đào Thành do dự.
“Chuyện này đơn giản, minh chủ nói là muốn nhốt người này ở tòa nhà giải thưởng”, Ngự Bích Hồng lên tiếng.
“Nhốt ở chỗ chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa minh chủ còn chỉ định là nhốt ở phòng cơ quan ở tầng hầm thứ hai của tòa nhà”.
“Phòng cơ quan? Đó là nơi tu luyện của cao thủ của tòa nhà, không sử dụng cho việc bên ngoài”.
“Chúng tôi có nhà giam riêng, có thể nhốt tội phạm, hà tất phải nhốt vào nơi đó”.
“Về điều này thì mọi người khỏi phải lo, những gì minh chủ nói mà các người không làm theo thì minh chủ sẽ báo lên cấp trên đồng thời sẽ cho toàn bộ người của Long Tâm Thành biết rằng lực lượng bảo vệ của tòa nhà treo thưởng kém vô cùng”, Ngự Bích Hồng hừ giọng.
“Tôi thấy sự việc mà tới bước đó thì các người cũng không dễ gì xử lý đâu”, lần này thì Lý Cuồng Nhận và Đạo Thành sợ thật rồi.
Đào Thành là quản lý, Lý Cuồng Nhận thì phụ trách vấn đề bảo vệ. Nếu chuyện này mà làm lớn ra thì chắc chắn là cả hai sẽ bị trừng phạt. Nghĩ tới điều đó, hai người trở lên sợ hãi.
“Đội trưởng Lý...thấy thế nào?”, Đào Thành vội nhìn Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận ngập ngừng. Cuối cùng ông ta thở dài bất lực: “Thôi được rồi, làm theo những gì họ nói đi”.
“Được”, Đào Thành mừng lắm.
“Người đâu, đưa người này nhốt vào phòng cơ quan, canh chừng nghiêm ngặt.
“Vâng”.
Đám đông bước tới. Đúng lúc này Ngự Bích Hồng lại lên tiếng: “Không cần có người canh”.
“Cái gì?”, đám đông giật mình.
“Cô Ngự rốt cuộc ý của cô là gì?”, Lý Cuồng Nhận cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Minh chủ của chúng tôi dặn rồi, phòng cơ quan không cần canh chừng. Ngoài ra, cửa để mở đồng thời điều chỉnh độ mạnh của căn phòng lên mức cao nhất”.
“Minh chủ của cô điên rồi. Vậy khác gì thả hắn ra”, Lý Cuồng Nhận trố mắt.
“Đúng, minh chủ muốn thả hắn”.
Cô ta nhìn người đàn ông dưới đất: “Còn hắn có thể thoát được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của hắn”.