Chỉ thấy Lâm Chính ngã bệt xuống đất, thở hổn hển, cả người ướt sũng.
"Lâm đại nhân, anh không sao chứ?".
Đám Lang Gia vội vàng đỡ Lâm Chính dậy, truyền khí đâm châm cho anh, giúp anh mau hồi phục hơn.
"Tôi không sao, cảm ơn".
Lâm Chính cảm thấy đỡ hơn, liền mỉm cười nói.
Advertisement
Nhưng sắc mặt trắng bệch khiến người ta nhìn mà đau lòng.
"Lâm đại nhân, anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!".
Đôi mắt Lang Gia đỏ hoe, khàn giọng nói.
"Tôi không sao, các anh mau cho bọn họ uống Kỳ Hồng Cam Lộ đi để kích hoạt mệnh mạch, như vậy là bọn họ sẽ sống lại".
Lâm Chính vội nói.
Advertisement
Lang Gia vô cùng cảm động, nhưng không cố chấp nữa, gật đầu rồi quát người bên cạnh: "Mau làm đi".
"Vâng đại ca".
Mấy người vội vàng đỡ hai thi thể dậy, một tay vận khí một tay nhón châm, chữa trị cho bọn họ.
Khoảng mấy phút sau.
"Tôi cảm nhận được mạch của bọn họ rồi!".
Một người kích động kêu lên.
Những người khác nghe thấy thế lập tức trở nên phấn chấn.
"Sống rồi, sống rồi! Đại ca, bọn họ đều sống lại rồi!".
"Tốt! Tốt! Tốt quá!".
Lang Gia gật đầu lia lịa.
Anh ta biết rất rõ sát khí Diệt Vong của Diệp Viêm đáng sợ đến mức nào, muốn loại bỏ chúng thì không hề đơn giản.
Tuy Lâm Chính loại bỏ thành công, nhưng chắc chắn đã tiêu hao tất cả thể lực.
"Lâm đại nhân, đại ân đại đức của anh Lang Gia không gì báo đáp, nếu sau này anh cần gì, dù phải nhảy vào biển lửa tôi cũng không chối từ!".
Lang Gia quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
Những người khác thấy thế cũng không dám chậm trễ, vội quỳ xuống dập đầu.
"Các anh mau đứng lên đi! Mau đứng lên đi!".
Lâm Chính vội đỡ đám Lang Gia dậy, mỉm cười nói: "Các anh đừng làm vậy, tôi cũng kính trọng các anh không sợ uy thế của Diệp Viêm, nên mới ra tay giúp đỡ. Nếu các anh coi tôi là bạn thì đừng làm vậy".
"Lâm đại nhân nói vậy khiến chúng tôi càng xấu hổ hơn! Anh nói chúng tôi không sợ uy thế của Diệp Viêm, lẽ nào anh sợ sao? Nếu anh sợ thì sao lại ra mặt chứ?".
Lang Gia nhăn nhó cười, hình như anh ta nghĩ ra gì đó, vội ôm quyền: "Lâm đại nhân, nếu anh không chê, thì chúng ta kết nghĩa anh em được không?".
"Đại ca, cái này được!".
"Lâm đại nhân trẻ tuổi tài giỏi, nghĩa khí ngút trời, nếu có thể kết nghĩa anh em với anh ấy thì tốt quá".
Mọi người nhao nhao tán đồng, cực kỳ mừng rỡ.
"Lâm đại nhân thiên phú dị bẩm, thực lực chắc chắn không kém chúng ta, là chúng ta trèo cao thì có, không biết ý của Lâm đại nhân thế nào?".
Lang Gia cười nói, nhìn Lâm Chính đầy mong đợi.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều không nói gì, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ vẻ khó xử, không trả lời Lang Gia.
Lang Gia sửng sốt, nụ cười trên mặt lại càng chua chát hơn.
"Xin Lâm đại nhân lượng thứ, là Lang Gia đã đường đột".
"Anh Lang Gia đừng nói vậy, không phải tôi không muốn mà là không thể".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Không thể?".
Lang Gia ù ù cạc cạc, ngạc nhiên nói: "Lẽ nào anh Lâm có chỗ nào khó xử?".
Lâm Chính chần chừ một lát rồi thở dài, bình tĩnh nói: "Chuyện đến nước này, tôi cũng không giấu mọi người nữa. Không giấu gì anh, tôi... chính là Lâm Chính!".
Anh vừa dứt lời, ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Cầm Kiếm Nữ lại càng trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính, bàn tay siết chặt, trong lòng run rẩy.