"Tôi xin lỗi, cô Cầm Kiếm, không phải tôi cố ý che giấu, mà là tôi không muốn lôi cô vào chuyện này. Cô cũng biết là bây giờ tôi đắc tội với ba Võ Thần còn gì".
Lâm Chính lắc đầu, nhăn nhó cười.
"Tôi có thể hiểu được".
Cầm Kiếm Nữ mỉm cười nói: "Nhưng nghĩ cũng phải, lúc tôi bơ vơ nhất, e là cả long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có anh đứng ra giúp tôi! Tôi nên đoán được là anh từ lâu mới phải!".
Vẻ mặt của đám Lang Gia cũng vô cùng đặc sắc.
Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại chính là người bị Thái Thiên Võ Thần truy nã.
Advertisement
"Là anh sao?".
Lang Gia trợn mắt há mồm.
"Anh Lang Gia, sở dĩ Thái Thiên Võ Thần đến Long Tâm Thành là vì tôi, tôi đã nằm trong danh sách đen của Thái Thiên Võ Thần, nếu các anh kết nghĩa với tôi, thì chẳng phải là phản bội Thái Thiên Võ Thần sao? Thế nên không phải tôi không muốn, mà là không thể!".
Lâm Chính lắc đầu: "Tôi không thể khiến các anh trở thành những người bất trung bất nghĩa, thế nên... rất xin lỗi..."
Advertisement
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều không tin vào tai mình.
Lang Gia suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Anh Lâm, chắc hẳn anh biết chúng tôi là người của Thái Thiên Võ Thần, tại sao còn giúp chúng tôi?".
"Chẳng phải tôi đã nói lý do rồi sao? Tôi rất kính trọng phẩm hạnh của các anh!".
"Nhưng..."
"Được rồi anh Lang Gia, mọi người không cần nói gì nữa, người đã được cứu sống, các anh đi đi".
Lâm Chính thở hắt ra, mỉm cười chua chát: "Đương nhiên, nếu các anh muốn giết tôi rồi giao cho Thái Thiên Võ Thần, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Nếu ra nông nỗi đó thì chỉ có thể trách tôi có mắt không tròng".
"Anh Lâm coi Lang Gia tôi là loại người gì vậy? Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện lấy oán báo ơn!”.
Lang Gia hừ mũi nói.
"Đúng vậy, anh Lâm, anh cứu các anh em của tôi, sao chúng tôi có thể hãm hại anh được?".
Lại có người lên tiếng, vẻ mặt đầy kiên nghị.
"Thế thì cảm ơn các anh".
Lâm Chính ôm quyền.
Lang Gia không nói gì, im lặng rất lâu mới lên tiếng hỏi: "Anh Lâm, anh có thể kể lại với tôi chuyện xảy ra trước đó không? Sao anh lại giết người dưới trướng chủ nhân của tôi?".
"Người hầu của Võ Thần kia sao?".
"Đúng vậy".
"Chuyện này... nói phức tạp cũng không phức tạp, tôi bị người ta cho lên bảng treo thưởng, người của Thái Thiên Võ Thần nhận nhiệm vụ liền đến giết tôi, nhưng lại bị tôi giết, chỉ đơn giản thế thôi".
"Nói vậy thì là do tên kia vô dụng, làm mất mặt của Võ Thần đại nhân rồi?".
Lang Gia lạnh lùng hừ một tiếng: "Vô dụng như vậy mà còn đòi Võ Thần đại nhân trả thù cho?".
“Anh Lang Gia...”
"Anh Lâm, đừng nói nữa".
Lang Gia bất ngờ rút trường đao ở hông ra, cứa vào ngón tay, sau đó cắm mạnh trường đao xuống đất, rồi quỳ xuống.
"Anh Lâm, ý tôi đã quyết, nếu anh không chê, thì bây giờ chúng ta hãy kết nghĩa anh em! Chuyện này không liên quan gì đến Võ Thần đại nhân, mà do chúng ta quyết định! Ý anh thế nào?".
Lang Gia vẻ mặt kiên định, ánh mắt sâu thẳm.
"Nếu Thái Thiên Võ Thần biết, chỉ sợ sẽ giết các anh mất!".
Lâm Chính đứng lên, trầm giọng nói.
"Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sợ gì sống chết chứ? Huống hồ chúng tôi vì ông ấy vào sinh ra tử bao nhiêu năm, đã hết nợ ân tình từ lâu, nếu ông ấy vì chuyện này mà giết chúng tôi, thì cũng chỉ có thể trách chúng tôi đã theo sai người".
Lang Gia nói đầy hùng hồn khí thế.
Lâm Chính thấy thế cũng không nói gì nữa.
"Được, nếu anh Lang Gia đã nói vậy mà tôi còn từ chối thì không hay lắm".
Lâm Chính lập tức quỳ xuống, cứa rách ngón tay, huy động khí kình, khiến giọt máu lơ lửng giữa không trung.
Bảy cao thủ Võ Thần còn lại cũng tế ra máu tươi, hòa vào làm một với máu của Lâm Chính và Lang Gia.
"Tôi, Lang Gia, Lâm Chính, Huyền Thông... hôm nay kết nghĩa anh em, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ, xin trời đất chứng giám!".
Dứt lời, giọt máu tươi đang lơ lửng giữa không trung tách làm chín giọt, nhập vào lòng bàn tay mọi người.