Đám Lang Gia nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Thái Thiên Võ Thần.
“Đại nhân, những lời tôi nói đều là sự thật, đây quả thực là tất cả những chí bảo chúng tôi lấy được trong đó!”.
Lang Gia cố gắng giải thích.
Nhưng rõ ràng là Thái Thiên Võ Thần không tin.
Ông ta nhìn Lang Gia, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, toàn thân dần tỏa ra sát khí.
Lúc này, cái ông ta quan tâm không còn là chí bảo của Long Cung, mà là bị phản bội.
Trong mắt ông ta, những người này dám giấu làm của riêng thì chính là phản bội ông ta một cách trắng trợn.
Advertisement
Đối với những kẻ phản bội, Thái Thiên Võ Thần trước giờ đều giết luôn để trừ hậu họa.
Dù người này đi theo ông ta bao nhiêu năm, là người thân cận với ông ta đến mức nào.
Sắc mặt Lang Gia rất khó coi.
Tình hình càng ngày càng gay go, dường như đã không thể giải thích rõ ràng được nữa.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Võ Thần đại nhân, ông trách lầm anh Lang Gia rồi, anh ấy không giấu giếm, cũng không phản bội ông. Những thứ anh ấy lấy ra quả thực là toàn bộ bảo bối lấy được trong Long Cung, ông phải tin anh ấy”.
Advertisement
Tất cả mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đi ra khỏi đám người.
“Là cậu Phúc!”.
Người của phủ Thương Lan đều sáng mắt lên, ai nấy xông tới, vô cùng kích động.
Thương Lan Võ Thần lại nhíu mày, không hề hưng phấn như bọn họ, mà nhìn về phía sau lưng Thương Lan Phúc, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Thương Lan Phúc thấy thế, ánh mắt chợt tối sầm.
Anh ta biết bố mình đang tìm ai.
“A Phúc, anh con Thương Lan Thiên Tuyệt đâu rồi?”.
Thương Lan Võ Thần ngồi ở trên ghế, trầm giọng hỏi.
“Thưa bố, Thương Lan Thiên Tuyệt đã chết trong Long Cung”.
Thương Lan Phúc mặt không cảm xúc đáp.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó đanh giọng khẽ quát: “Không thể nào, anh trai con có được chân truyền của bố, ngay cả con cũng có thể sống sót ra khỏi Long Cung thì tại sao nó lại chết ở trong được? Lẽ nào con vẫn luôn trốn ở tầng một tầng hai, không vào sâu trong Long Cung?”.
“Sao vậy? Cha đang coi thường con sao?”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
“Bố chỉ tin thực lực của chúng nó, còn với thực lực của con, có thể qua được tầng ba đã là may mắn lắm rồi”.
“Thế thì tiếc quá, con qua được tầng bốn, đây là phần thưởng của tầng bốn!”.
Thương Lan Phúc không nhanh không chậm ném lợi ích lấy được trong Long Cung xuống trước mặt Thương Lan Võ Thần.
“Đây là phần thưởng của tầng năm!”.
“Đây là phần thưởng của tầng sáu!”.
“Đây là phần thưởng của tầng tám!”.
“Con đã đến được tầng chín! Bố, bố nói xem con có may mắn không?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng nói.
Lần này thì Thương Lan Võ Thần không còn gì để nói.
“Sao cậu không lấy được phần thưởng của tầng bảy và tầng chín?”.
Thái Thiên Võ Thần trầm giọng hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tầng bảy là một bức tranh, trong tranh có công pháp cái thế, hiểu được bức tranh đó là có thể học được công pháp cái thế kia. Nhưng chúng tôi chưa lĩnh ngộ được thì Diệp Viêm đã lĩnh ngộ được trước, sau đó hủy bức tranh đi, chúng tôi lấy đâu ra phần thưởng?”.
“Còn tầng chín tuy đã đến nhưng không qua được, bởi vì người cơ quan ở tầng chín có thực lực của Thiên Nhân! Thế là chúng tôi liền trở ra!”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng giải thích cho mọi người.
Ai nấy đều ồ lên, không khỏi hít vào khí lạnh.
Cơ quan ở tầng chín còn có sự tồn tại cảnh giới Thiên Nhân.
Người cơ quan này cũng có thể tạo ra được sao?
Rốt cuộc chủ nhân của Long Cung là thần thánh phương nào mà đáng sợ như vậy?
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày, không nói gì.
“Vậy là các con đều lên được tầng chín thật sao?”.