Thương Lan Võ Thần nghe xong, trong mắt lập tức tràn đầy bi thương và phẫn nộ.
Ông ta không vui vì Thương Lan Phúc thành công, ngược lại quay người chuẩn bị rời đi.
“Bố, chẳng lẽ con đến tận đó mà bố không vui?”.
Thương Lan Phúc hạ giọng hỏi.
“Vui? Anh trai con chết rồi còn bảo bố vui sao nổi? Bố nên chúc mừng con phải không?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm.
Thương Lan Phúc siết chặt nắm đấm.
Anh ta biết Thương Lan Võ Thần không coi mình là con trai.
Advertisement
Trong mắt Thương Lan Võ Thần, huyết thống cao hơn tất cả. Thương Lan Thiên Tuyệt huyết thống cao quý thiên phú dị bẩm mới là con trai chân chính của ông ta.
Cuối cùng Thương Lan Phúc đã nhìn rõ điều này.
Trong mắt anh ta dâng lên bi phẫn và không cam tâm.
Dù vậy, anh ta cũng không nói lời nào.
Ngay khi Thương Lan Võ Thần sắp sửa rời đi.
Advertisement
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, xin hãy dừng bước”.
Một giọng nói vang lên.
Bọn họ kinh ngạc, lại nhìn sang phía cửa Long Cung.
Nhưng bóng người chật vật lảo đảo chạy tới.
“Là cô chủ!".
Một tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần mở to mắt, lập tức hô lên.
“Chúc mừng cô chủ vượt Long Cung thành công”.
Tất cả tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần đều quỳ một chân xuống, chắp tay hô to.
Ám Thiên Võ Thần nhìn Ám Minh Nguyệt, đôi mắt mông lung dâng lên vẻ nghi hoặc.
Chốc lát sau, vẻ mặt Ám Thiên Võ Thần chợt sa sầm nói.
“Ám Minh Nguyệt? Cháu muốn làm gì?”.
Thương Lan Võ Thần quay đầu sang, lạnh lùng hỏi.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, bác cứ đi như vậy sao? Bác không trả thù cho Thương Lan Thiên Tuyệt con trai bác sao?”.
Ám Minh Nguyệt trầm giọng nói.
“Trả thù? Trả thù gì? Chẳng lẽ… con trai tôi bị ai giết?”.
Thương Lan Võ Thần nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
“Con trai bác bị sư phụ của Thương Lan Phúc, tên họ Lâm kia giết!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ vào Thương Lan Phúc, lớn tiếng hét lên.
“Cái gì?”.
Người của phủ Thương Lan đều kinh ngạc.
Đám người Lang Gia biến sắc.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng.
Người xung quanh đều sững sờ.
Không ai ngờ Thương Lan Phúc còn có sư phụ.
Hơn nữa, người sư phụ đó còn chém chết Thương Lan Thiên Tuyệt?
“Sư phụ của Thương Lan Phúc là ai?”.
“Cậu nghe qua chưa?”.
“Chưa nghe qua”.
“Tôi cũng có nghe nói, lúc Thương Lan Phúc trở về từ rừng rậm u minh từng bái một người trẻ tuổi làm sư phụ”.
“Hoang đường vậy à? Bố của mình là Võ Thần lại còn bái sư người ngoài? Chẳng lẽ Thương Lan Phúc cảm thấy thực lực của bố mình không bằng người khác?”.
“Vậy không phải vả mặt Thương Lan Võ Thần sao?”.
Bọn họ châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, lạnh lùng nói: “Nói bố nghe, lời Ám Minh Nguyệt nói là thật sao?”.
“Đương nhiên không phải!”.
Thương Lan Phúc im lặng một lúc, bỗng cười thành tiếng: “Thực ra là do con giết!”.
“Con nói cái gì?”.
Toàn thân Thương Lan Võ Thần lập tức lan tràn sát ý.
“Bố, mặc dù con là con riêng, là do bố nhất thời nổi hứng, nhưng con luôn cho rằng chỉ cần con biểu hiện đủ ưu tú, chỉ cần con nỗ lực, bố sẽ thừa nhận con. Nhưng con phát hiện con sai rồi, sai một cách triệt để”.
“Trong lòng bố, con mãi mãi chỉ là một đứa rơi rớt, từ đầu tới cuối đều là sự tồn tại không thể cho người khác biết, là một kẻ danh không chính ngôn không thuận, đúng không?”.
Thương Lan Phúc cười nhàn nhạt, dường như sắp chọc thủng lớp giấy ngăn cách cuối cùng.