Thương Lan Phúc yên lặng nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, dường như muốn nhìn ra chút thay đổi nào đó trên vẻ mặt ông ta.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần ngoài sự phẫn nộ ra thì chỉ còn lại sát ý vô tận.
“Bố biết con có được cơ duyên ở rừng rậm u minh, người họ Lâm kia cũng cho con lợi ích và sự hỗ trợ rất lớn. Nhưng bố phải nói cho con biết, Thương Lan Phúc, con nói không sai, từ đầu tới cuối con chỉ là một đứa con riêng!”.
“Không phải bố coi thường con riêng, mà là con riêng luôn có giới hạn vốn có của nó! Con xuất thân thấp kém, trong cơ thể con pha trộn dòng máu thấp kém của mẹ con, định sẵn thiên phú của con không hơn được ai. Giới hạn tu luyện của con cũng không vượt qua được Thiên Tuyệt hay những đứa khác”.
“Cho nên theo bố thấy, con vĩnh viễn không bằng Thiên Tuyệt!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Lúc này, ông ta cũng không muốn nói lời giả dối, nếu Thương Lan Phúc đã muốn chọc thủng lớp giấy mỏng manh ấy thì ông ta sẽ xé rách nó hoàn toàn.
Advertisement
“Con hiểu rồi!”.
Thương Lan Phúc hít sâu một hơi, lúc này lại có cảm giác được giải thoát.
“Thương Lan Phúc, bố không muốn lãng phí thời gian với con, con mau cút về. Bố biết con nói Thiên Tuyệt là do con giết chỉ để bảo vệ sư phụ hờ của con, nhưng bố không ngu như vậy, mau cút đi cho bố!”.
Nhưng Thương Lan Phúc không động đậy, yên lặng đưng tại chỗ, mỉm cười nhìn ông ta.
Advertisement
“Con nói rồi, người là do con giết, sư phụ con không liên quan. Nếu bố không tin con có thực lực đó thì có thể thử con”.
Thương Lan Phúc mỉm cười đáp.
“Khốn nạn, mày đang khiêu chiến bố mày sao?”.
Thương Lan Võ Thần nổi giận, quát lớn.
Tiếng quát đó như sấm đánh, nổ vang bên tai mỗi người.
Nhiều người lập tức cảm thấy điếc tai.
Còn nhiều người che tai liên tục lùi lại, sắc mặt trắng bệch, có người chảy máu lỗ tai.
Thật đáng sợ!
Võ Thần nổi giận, người người khiếp sợ.
Nhưng Thương Lan Phúc lại không có vẻ gì sợ hãi.
Anh ta lặng lẽ nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
“Khiêu chiến bố thì đã sao?”.
Mấy chữ đơn giản hoàn toàn khiến tim của tất cả mọi người ở đây dâng lên tận cổ họng.
“Thương Lan Phúc, cậu đừng kích động!”.
Lang Gia sốt ruột, đột nhiên đứng dậy quát.
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện của nhà Thương Lan liên quan gì đến cậu? Quay về cho tôi!”.
“Đại nhân, trong Long Cung, Thương Lan Phúc nhiều lần trợ giúp chúng tôi, sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm?”.
Lang Gia nói.
“Dựa vào một đứa con riêng như cậu ta mà có thể giúp được các cậu? Các cậu có biết mình là ai không? Các cậu là Cửu Thái Vệ dưới trướng Thái Thiên tôi! Nếu để người đời biết Cửu Thái Vệ dưới trướng tôi còn phải dựa vào một đứa con riêng trong phủ Thương Lan trợ giúp, chẳng phải mặt mũi tôi sẽ mất sạch sao?”.
“Đại nhân…”.
“Im miệng, quay về!”.
Thái Thiên Võ Thần nghiêm nghị nói.
Lang Gia há miệng, siết chặt nắm đấm.
“Cậu cũng muốn tạo phản?”.
Thái Thiên Võ Thần giải phóng ra sát ý, Lang Gia kinh hãi.
“Đại nhân bớt giận…”.
Lang Gia bất đắc dĩ, chỉ đành cúi đầu, sau đó dẫn người về đội ngũ của Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn sang Lang Gia, khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Không có bao nhiêu người chú ý đến chuyện của Lang Gia bên này.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng ở Thương Lan Phúc và Thương Lan Võ Thần.
“Bố con giao chiến sao?”.
Thương Lan Võ Thần bị chọc giận, liên tục gật đầu, chậm rãi đi tới.
“Con đã có gan khiêu chiến bố trước mặt mọi người, nếu bố không dạy dỗ con thì sao có thể làm Võ Thần được nữa?”.