Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4950: “Anh nghĩ anh học được thật à?”.



Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi lắc đầu.

“Tự phong tỏa khí mạch, không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, vậy thì tôi chẳng khác nào cá trên thớt, cô có thể tùy ý giết tôi. Cô cảm thấy tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc vậy sao?”.

“Anh có lựa chọn khác hay sao?”.

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Nếu anh không làm, tôi sẽ thiêu đốt cô ta thành tro!”.

“Tôi còn đứng đây nói chuyện với cô là vì cô kiêng dè thực lực của tôi, nếu tôi làm vậy, ngay cả điều kiện đàm phán cuối cùng cũng mất, chẳng phải tự đào mộ chôn mình hay sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Ha, anh cũng thú vị thật!”.

Advertisement

Người phụ nữ cười nhạt: “Nhưng tôi vẫn câu nói đó, anh phải tự phong tỏa khí mạch, nếu không, cô ta chỉ còn đường chết!”.

“Đổi điều kiện khác”.

Lâm Chính nói.

“Đổi?”.

Người phụ nữ quan sát Lâm Chính đầy hứng thú, sau đó mỉm cười: “Được thôi, tôi sẽ cho anh cơ hội!”.

Advertisement

“Nói”.

“Tôi nghe nói anh đánh bại Lệnh Hồ Vũ là vì thấy anh ta sử dụng tuyệt học của thế gia Lệnh Hồ một lần rồi học được ngay tại chỗ, đồng thời sử dụng tuyệt học của thế gia Lệnh Hồ đánh bại anh ta. Nói vậy có lẽ anh là một kỳ tài hiếm có”.

“Không tính là hiếm có”.

“Anh lợi hại như vậy thì anh hãy thể hiện dị hỏa mà tôi vừa sử dụng trước mặt tôi một lần đi!”.

Người phụ nữ nheo mắt: “Nếu anh học được dị hỏa của tôi, sử dụng dị hỏa tại đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tha cho cô ta!”.

“Sử dụng dị hỏa?”.

“Sao? Không học được?”.

Người phụ nữ cười khinh bỉ: “Vậy thì đừng trách tôi! Hoặc là tự phong tỏa khí mạch, hoặc là tôi sẽ khiến cô ta biến thành than!”.

Cô ta nói xong thì đốt dị hỏa trên đầu của Cầm Kiếm Nữ.

“Đợi đã! Dừng tay!”.

Lâm Chính quát lên.

“Sao? Nghĩ xong rồi chưa?”.

Người phụ nữ cười hỏi.

“Để tôi nhớ lại xem động tác vừa rồi của cô”.

Lâm Chính nhắm mắt, làm ra vẻ vắt óc nhớ lại.

Người phụ nữ thấy vậy không khỏi tức cười: “Đừng bảo anh thật sự nghĩ chỉ nhìn qua dị hoả một lần là học được chứ? Anh có biết dị hỏa là gì không? Ha ha ha…”.

Gương mặt Cầm Kiếm Nữ đầy vẻ đau khổ, nước mắt tuôn rơi.

Cô ấy quay đầu, muốn lao về phía dị hỏa trên ngón tay người phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ lanh tay lẹ mắt, lập tức tránh ra.

“Muốn tự thiêu? Nằm mơ đi!”.

Người phụ nữ quát lên, kéo Cầm Kiếm Nữ về sau, sức mạnh ở ngón tay cũng tăng thêm.

Cổ Cầm Kiếm Nữ lại biến dạng, khó mà hít thở.

“Cô đừng làm bậy!”.

Lâm Chính mở bừng mắt, nghiêm túc quát.

“Không muốn thấy cô ta đau khổ thì mau làm theo tôi! Tự phong tỏa khí mạch!”.



Người phụ nữ quát lên.



“Không phải cô nói tôi học được dị hỏa của cô thì sẽ thả cô ấy ra sao?”.



Lâm Chính lên tiếng.



“Anh nghĩ anh học được thật à?”.



Người phụ nữ ngẩn ra một lúc, cười giễu cợt.



“Tôi thử xem!”.



Lâm Chính trở nên nghiêm túc, giơ hai tay lên, một tay giữ cổ tay bên kia, ngón trỏ và ngón giữa tay còn lại khép sát vài nhau, âm thầm vận lực.



Những luồng sức mạnh phi thăng bao trùm đầu ngón tay anh.



Ngón tay đó được sức mạnh phi thăng bọc thành màu vàng kim, rực rỡ lấp lánh, trông cũng ra dáng.



Người phụ nữ lại phá lên cười.



“Ha ha ha ha ha, đây là phương thức sử dụng dị hỏa sao? Thần y Lâm! Rốt cuộc anh đang học cái gì? Khỉ học đeo hoa à? Ha ha ha ha…”.



Tiếng cười của người phụ nữ vừa vang lên không bao lâu thì bỗng im bặt.



Cô ta nhìn chằm chằm ngón tay của Lâm Chính.



Đầu ngón tay ánh vàng rực rỡ kia lại bốc lên những làn khói đen…