Sau đó nhìn thấy người phụ nữ quần áo lam lũ, đầu tóc bị đốt cháy đen lảo đảo chạy vào trong sơn cốc.
Nhưng cô ta chưa chạy được bao lâu, cuối cùng không kiên trì được nữa, cả người ngã xuống đất, thở hổn hển.
Miệng cô ta còn tràn máu.
Vô cùng chật vật!
Advertisement
“Ồ?”.
Lúc này, một giọng nói nghi hoặc vang lên ở bãi đất trống không xa người phụ nữ.
Sau đó thì thấy Lệnh Hồ Vũ mặc áo trắng toàn thân, tay cầm lợi kiếm chậm rãi đi tới.
Hắn liếc nhìn bộ dạng thảm hại của người phụ nữ, vô cùng ngạc nhiên.
“Chuyện này là sao? Sao lại ra nông nỗi này?”.
Advertisement
“Không phải tôi nên hỏi anh sao?”.
Người phụ nữ lau máu bên khóe miệng, đứng dậy lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Vũ: “Thực lực của thần y Lâm sao lại đáng sợ như vậy? Ngay cả tôi cũng thua thiệt dưới tay anh ta! Hơn nữa, chuyện anh ta tinh thông dị hỏa sao anh không nói trước cho tôi?”.
“Anh ta biết dị hỏa?”.
Lệnh Hồ Vũ kinh ngạc.
“Chứ sao? Hơn nữa… có vẻ anh ta không chỉ tinh thông một loại dị hỏa!”.
Người phụ nữ lặng lẽ nhớ lại, nghĩ tới dị hỏa sáng rực tỏa ra ánh sáng bảy màu mà không khỏi sợ hãi.
Đó chắc chắn không phải một loại dị hỏa.
Mà đó là cảnh tượng sinh ra sau khi nhiều loại dị hỏa kết hợp với nhau.
Đương nhiên cô ta không tin Lâm Chính mới nhìn mình sử dụng dị hỏa một lần mà có thể thực hiện được thủ đoạn đáng sợ đó.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn người này đã tinh thông cách sử dụng dị hỏa từ trước!
“Nếu ngay cả cô cũng không phải đối thủ thì mức độ nguy hiểm của người này có lẽ còn cao hơn tưởng tượng của tôi nhiều”.
Lệnh Hồ Vũ nói, hừ một tiếng: “Tôi vốn dĩ còn hi vọng cô dẫn được tên họ Lâm đó đến đây, để tôi mai phục giết chết anh ta. Không ngờ cô lại thất bại, xem ra thực lực của cô cũng chỉ được thế”.
“Anh đang nghi ngờ tôi?”.
Ánh mắt của người phụ nữ lập tức trở nên lạnh lùng vô hạn.
“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”.
Lệnh Hồ Vũ không quan tâm đến cảm xúc của người phụ nữ, nói thẳng.
Dứt lời, con ngươi của người phụ nữ lập tức lóe lên sát cơ.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ không quan tâm mà nói tiếp: “Bây giờ kế hoạch thất bại, chúng ta phải nghĩ kế sách khác! Đúng rồi, cô chưa làm lộ thân phận của mình chứ?”.
“Anh nghĩ tôi làm việc không đáng tin vậy sao?”.
“Không để lộ thân phận thì tốt. Nếu thân phận của cô bại lộ, tòa nhà treo thưởng không dễ động vào, tôi chỉ đành để cô một mình đối mặt với lửa giận của tòa nhà treo thưởng”.
Lệnh Hồ Vũ cười khẽ.
“Nói vậy là anh coi tôi như công cụ lợi dụng?”.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Vũ: “Đừng tưởng tôi quý mến anh thì anh không kiêng dè gì. Trên đời này có rất nhiều thiên tài xuất sắc, tôi có thể tìm người khác thay thế anh bất cứ lúc nào!”.
“Thay thế hay không không đến lượt cô nói. Còn thiên tài? Trừ Lệnh Hồ Vũ tôi ra, không ai có thể sánh được với tôi. Đừng nói Diệp Viêm gì đó, hắn cũng chỉ là kẻ sắp chết!”.
“Nếu cô đã chọn đặt cược lên người tôi thì cô nên hiểu, cô và tôi chỉ là lợi dụng lẫn nhau!”.
Lệnh Hồ Vũ bình thản nói, sau đó quay người rời đi.
“Đứng lại!”.
Người phụ nữ hét lên.
“Còn chuyện gì sao?”.
Lệnh Hồ Vũ hờ hững hỏi.
“Anh không định tiếp tục đối phó với thần y Lâm đó sao? Tôi nói thật với anh, tôi thua khi đấu với anh ta, thiên phú người đó rất cao, chỉ sợ Diệp Viêm cũng không bằng. Nếu anh giết anh ta thì tốt nhất nên nhanh tay một chút, không giết được thì tự sát sớm đi!”, người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Cô có ý gì?”.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Vũ hơi khó coi.
“Ý gì? Tôi còn phải nói rõ hơn sao? Bây giờ anh không giết được anh ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay anh ta!”.