Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4955: “Núi Bất Ước?”.



Lâm Chính dẫn Cầm Kiếm Nữ về tòa nhà treo thưởng.

Nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ bình an trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đại nhân! Cậu về rồi à?”.

“Tốt quá rồi!”.

“May là đại nhân kịp thời ra tay, nếu không, e là không dám nghĩ tới hậu quả thế nào”.

Mọi người cười nói.

Advertisement

Nhưng Lâm Chính không vui, nhìn sang Đào Thành.

Đào Thành cũng bất đắc dĩ.

“Cậu Lâm đừng giận, chuyện này thật sự là do sơ suất của tòa nhà treo thưởng, tôi xin lỗi cậu. Ngoài ra, tòa nhà treo thưởng sẽ bồi thường tương ứng cho cô Cầm Kiếm sau chuyện này”.

Đào Thành vội vàng cúi người nói.

Lâm Chính thở dài, vỗ vai Đào Thành.

Advertisement

“Quản lý Đào, tôi biết ông cũng không muốn chuyện này xảy ra. Ông cũng giúp tôi rất nhiều lần, lần này tôi không trách ông. Nhưng tôi không ngờ người của tôi ở tòa nhà treo thưởng cũng không an toàn, xem ra an ninh của tòa nhà treo thưởng phải tăng cường thêm rồi”.

“Cậu Lâm nói đúng, tôi sẽ phản ánh với cấp trên, xin cấp trên tăng cường an ninh của tòa nhà. Ngoài ra, thời gian này chúng tôi sẽ khởi động phòng vệ khẩn cấp, tăng thêm trạm gác ở cửa lớn, để kiểm soát thân phận của mỗi một người vào tòa nhà treo thưởng”.

Đào Thành nói.

“Được, nếu vậy thì tôi cũng yên tâm rồi”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó hỏi: “Có biết bọn họ là ai không?”.

“Là người do Lệnh Hồ Vũ phái đến”.

Mị Mộng đi tới, nói thẳng.

“Cô có chứng cứ gì không?”.

Đào Thành vội hỏi.

Chuyện liên quan đến vấn đề mặt mũi của tòa nhà treo thưởng, đương nhiên ông ta rất quan tâm.

“Mặc dù cô Cầm Kiếm không thể nói chuyện, nhưng cô ấy đã viết chuyện mình biết lên giấy, chính là do Lệnh Hồ Vũ làm”.

Mị Mộng nói.

Đào Thành nghe xong, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Ông ta hít sâu một hơi, chắp tay: “Cậu Lâm, xin thứ lỗi tôi đi trước”.

Nói xong thì vội vã đi lên lầu.

Nhìn cảnh đó, Tửu Ngọc lập tức bật cười.

“Ha ha ha, tòa nhà treo thưởng sắp ra tay rồi, xem ra Lệnh Hồ Vũ sắp tiêu rồi!”.

“Thế thì chưa chắc, dù gì Lệnh Hồ Vũ cũng không ra mặt, hơn nữa sau lưng Lệnh Hồ Vũ còn có hai Võ Thần chống lưng. Dù tòa nhà treo thưởng có muốn gây rắc rối cho Lệnh Hồ Vũ cũng không phải chuyện dễ”.

Ngự Bích Hồng lắc đầu nói.



“Bên phía Lệnh Hồ Vũ có tòa nhà treo thưởng đi đối phó, đủ khiến anh ta gánh đủ. Chúng ta không cần quan tâm tới anh ta, hãy mau chuẩn bị đối phó với các Võ Thần khác đi”.



Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Gần đây có tin tức của Ám Thiên Võ Thần không?”.



Mọi người hơi ngẩn ra.



“Đại nhân, thời gian này chúng tôi đều không dám ra khỏi tòa nhà treo thưởng, cũng ít biết chuyện ở bên ngoài”.



“Nhưng tòa nhà treo thưởng tin tức linh thông, đã thu thập được một ít tin tức”.



“Tin gì?”.



“Nghe nói… Thái Thiên Võ Thần đã tìm được nơi Ám Thiên Võ Thần ẩn nấp, có lẽ là ở khu vực núi Bất Ước”.



“Núi Bất Ước?”.



Lâm Chính nhíu mày: “Đó là một ngọn núi hoang mà!”.



“Nghe nói trên núi Bất Ước khắp nơi toàn là kịch độc chướng khí. Nếu ngang nhiên lên núi, hít phải chướng khí, dù là người có mạnh đến mấy cũng sẽ chết. Sao Ám Thiên Võ Thần lại trốn ở trong núi Bất Ước?”.



“Tin tức này… có nhầm lẫn gì không?”.



Người ở bên cạnh không nhịn được hỏi.



“Tin tức này là thật hay giả tôi không biết, e là Thái Thiên Võ Thần cũng không dám xác nhận, vì hiện nay không có ai vào núi Bất Ước. Nhưng người của Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đều đã tụ tập ở chân núi Bất Ước”.



Tửu Ngọc lên tiếng.