"Lâm đại nhân, tôi nghĩ chắc cậu không có vấn đề gì chứ?"
Thương Lan Võ Thần thấy Lâm Chính hồi lâu không đáp thì cau mày lại, hỏi một câu ngụ ý thúc giục.
"Không vấn đề gì!"
Lâm Chính bình thản đáp, hào sảng đồng ý.
Lệnh Hồ Vũ sững lại, hẳn là hắn không ngờ Lâm Chính lại đồng ý một cách dễ dàng đến vậy.
"Tốt lắm!"
Thương Lan Võ Thần trong mắt loé lên một tia sáng kì lạ, liên tục gật đầu: "Nếu đã như vậy thì Lâm đại nhân, mời cậu chuẩn bị. Chúng tôi sẽ ở bên ngoài núi phối hợp với cậu!"
"Không vội, Võ Thần đại nhân có thể cho tôi hỏi vài câu được không?"
Advertisement
Lâm Chính từ tốn hỏi.
Thương Lan Võ Thần thoáng cau mày, nhưng rồi vẫn kiên nhẫn đáp: "Cậu nói đi".
"Hai người họ sẽ làm gì?"
"Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Vẫn còn hai lối ra cần phong toả, hai người họ sẽ dẫn người qua đó bao vây kín núi Bất Ước, đề phòng Ám Thiên Võ Thần thoát ra qua đường đó!"
Thương Lan Võ Thần trầm giọng đáp.
"Ra là vậy... Nếu đã như vậy thì tôi muốn biết Ám Thiên Võ Thần chắc chắn đang ở bên trong núi Bất Ước này phải không?"
Advertisement
"Theo kết quả điều tra trước mắt thì đúng là vậy".
"Nhưng nếu ông ta không ở bên trong thì sao?"
Lâm Chính hỏi vặn lại.
Thương Lan Võ Thần cau mày lại.
"Này! Họ Lâm kia, sao anh lắm lời vậy? Không dám đi chứ gì?"
Lệnh Hồ Vũ lập tức mắng.
"Tôi không dám đi đó, thế anh dám hả? Hay là anh đi đi?"
Lâm Chính rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra đưa luôn cho Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ mặt biến sắc, sau đó âm thầm hừ một tiếng đáp: "Tôi có nhiệm vụ của mình rồi!"
"Nếu anh cũng không dám, thì ngậm miệng vào cho tôi".
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Anh..."
Lệnh Hồ Vũ tức lắm, còn định trả treo vài câu nhưng đã bị cô gái áo đỏ bên cạnh ngăn lại.
"Anh nổi giận với một kẻ sắp chết làm gì?"
Cô ta hờ hững nói.
"Nói cũng phải".
Lệnh Hồ Vũ nghe xong mới kiềm chế lại, hít sâu một hơi.
"Lâm đại nhân, vậy cậu nghĩ thế nào?"
Thương Lan Võ Thần đã có chút mất kiên nhẫn, giọng ngày càng trầm xuống, có vẻ đã khá bực dọc.
"Võ Thần đại nhân, ông muốn tôi lên núi cũng không vấn đề gì, nhưng tôi cũng phải biết tôi cần làm gì mới dụ được Ám Thiên Võ Thần ra chứ? Nhỡ đâu ông ta không có trên núi mà tôi cứ đi lên đó lượn qua lượn lại như gã thiểu năng chắc?"
Lâm Chính cười đáp.
"Cũng không cần thiết".
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ một lát rồi nhìn về ngọn núi không xa kia, bình thản nói: "Trên đỉnh núi Bất Ước có một tảng đá, gọi là đá Kình Thiên. Nghe nói tảng đá này nối liền với lòng núi. Cậu lên núi rồi phá vỡ tảng đá đó thì sẽ tác động được tới cả ngọn núi. Nếu đập vỡ tảng đá đó rồi mà Ám Thiên Võ Thần không xuất hiện thì cậu hãy xuống núi".
"Đá Kình Thiên?"
Lâm Chính nhướn mày, vội nhìn lên đỉnh núi.
Vừa nhìn, anh lập tức hiểu ra vấn đề.
"Là tảng đá nhấp nhô ở trung tâm đỉnh núi đó sao?"
"Đúng, chính là nó".
Thương Lan Võ Thần gật đầu.
Lâm Chính nghe xong thì trong bụng âm thầm cười lạnh.
Đúng là giết người không dao.
Đây đâu phải tảng đá? Đây rõ ràng là một phần đỉnh của ngọn núi.
Đá núi ở vực Diệt Vong đương nhiên không thể so sánh với đá núi ở long mạch dưới lòng đất.
Những viên đá ở đây cực kỳ cứng, căn bản là không thể bị phá hủy.
Nếu thực sự chỉ là phá một viên đá rời thì đối với Lâm Chính không phải chuyện khó, nhưng nếu bảo anh tách đôi một ngọn núi, chưa nói đến việc tiêu tốn bao nhiêu thể lực, chỉ riêng thời gian cũng đã là vấn đề nan giải rồi.
Đương nhiên là Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ cũng không thể làm điều đó.
Chỉ e là ngọn núi chưa bị tách ra thì người đã bị nhấn chìm trong làn chướng khí rồi mất mạng ở đó.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong thì liên tục cười lạnh, gương mặt không giấu được sự vui mừng.
"Lần này xem mày có tiêu đời không! Ha ha ha!"
Hắn cười thầm, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Thế nào? Lâm đại nhân, cậu có ý kiến gì không?"
Thương Lan Võ Thần thấy Lâm Chính không nói một lời thì lại gằn giọng hỏi.