Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4962: Cùng lúc này, ở chân núi Bất Ước.



"Không không không, tôi đi! Tôi không ý kiến gì cả!"

Lâm Chính đột nhiên mỉm cười đáp.

Lệnh Hồ Vũ mừng lắm.

Thương Lan Võ Thần nghe vậy mới gật đầu: "Nếu đã như vậy, xin mời Lâm đại nhân nhanh chóng chuẩn bị, đừng làm lỡ thời gian nữa!"

"Võ Thần đại nhân, tôi đi một mình sao? Phải có người hỗ trợ tôi chứ?"

Lâm Chính đột nhiên nói.

"Người hỗ trợ?"

Thương Lan Võ Thần nghi hoặc, trầm giọng nói: "Chúng tôi cũng rất thiếu nhân lực. Cậu... cần những ai?"

"Tôi thấy Lệnh Hồ thế gia có rất nhiều cao thủ, hay là điều một vài cao thủ cùng tôi lên núi?"

Lâm Chính cười đáp.

"Cái gì?"

Lệnh Hồ Vũ mặt biến sắc.

Thấy Lâm Chính không yêu cầu người của phủ Thương Lan nên Thương Lan Võ Thần cũng lập tức gật đầu: "Cũng được, vậy cậu hãy chọn vài cao thủ ở chỗ Lệnh Hồ thế gia cùng cậu lên núi!"

Advertisement

"Sư phụ!"

Lệnh Hồ Vũ lo lắng, vội vã nhìn về phía Thương Lan Võ Thần.

Nhưng Thương Lan Võ Thần căn bản không thèm quan tâm đến hắn.

Lên núi là chết, mọi người đều biết điều đó.

Nhưng người chết không phải là người của phủ Thương Lan. Cho nên Thương Lan Võ Thần đâu có quan tâm?

"Thế nào? Cậu chủ Lệnh Hồ, lẽ nào anh không muốn lần hành động này thành công? Hay là anh không ủng hộ tôi lên núi? Nếu vậy, tôi sẽ không đi nữa!"

Lâm Chính nhún vai, vẻ mặt bất cần.

"Lệnh Hồ Vũ, nhanh chóng đưa người của Lệnh Hồ thế gia tới cho Lâm đại nhân chọn!"

Thương Lan Võ Thần trầm giọng nói.

"Sư phụ, người của gia tộc Lệnh Hồ còn phải chặn cửa phía Nam với con ..."

Advertisement

Lệnh Hồ Vũ muốn khóc mà không ra nước mắt.

"Thiếu mấy người là không chặn được sao?"

"Việc này..."

"Đi ngay!"

Thương Lan Võ Thần quát.

Lệnh Hồ Vũ cũng hết cách, thở dài rồi ủ rũ rời đi.

Lúc rời đi, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt oán giận.

Hắn biết Lâm Chính đang tìm cách trả thù.

"Chó chết, biết rằng đi là sẽ chết, vậy mà còn cố tình kéo người nhà tao chết chung?"

"Được! Rất tốt! Mày đợi đó, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"

Lệnh Hồ Vũ trong bụng âm thầm chửi mắng.

Chỉ một lát sau, Lệnh Hồ Vũ đã đưa một toán cao thủ của Lệnh Hồ thế gia tới.

"Nghe đây, lát nữa lên núi, mọi người chỉ cần tìm cách trốn thoát, còn lại mặc kệ hắn ta sống chết thế nào hiểu chưa?"

Lệnh Hồ Vũ thì thầm.

"Cậu chủ, hay là để chúng tôi giết hắn luôn ở đó!"

Một cao thủ giận dữ gầm gừ.

"Ngu ngốc, sao các người phải làm việc đó? Nếu hắn ta lên đỉnh và chém vào đỉnh núi Bất Ước, con đường chúng ta đã mở sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, chướng khí không ổn định, chắc chắn sẽ tràn vào trong con đường. Đến lúc đó hắn sẽ bị chướng khí nuốt chửng, còn cần các người ra tay sao?"

Lệnh Hồ Vũ hừ lạnh đáp.

"Vậy cậu chủ, chúng tôi... chúng tôi cần làm gì? "

"Đi lên đến đỉnh núi, mọi người chỉ cần chạy trốn! Hãy nghĩ cách trở lại an toàn".

Lệnh Hồ Vũ nheo mắt: "Khi giải quyết xong tên họ Lâm này, chúng ta sẽ tới toà nhà treo thưởng và tàn sát tất cả thuộc hạ của hắn, lấy đầu chúng tế vong linh em trai tôi!"

"Ha ha ha, cậu chủ, không thành vấn đề!"

"Cậu chủ, mấy người đàn bà dưới tay hắn ta phải để lại cho chúng tôi đấy nhé! Tôi từ lâu đã muốn song tu với họ rồi!"

"Tôi xí trước một cô!"

"Tôi cũng muốn!"

Đám người vô cùng phấn khích.

"Được rồi, sau khi chuyện này được giải quyết, mấy ả tiện nhân đó sẽ tuỳ ý các người xử lý!"

Lệnh Hồ Vũ hừ lạnh, sau đó đưa đám người đến trước mặt Lâm Chính.

"Chọn đi".

Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói.

Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn mấy người này ai nấy đều hung thần sát khí, trong tay toả ra huyết khí tanh nồng.

Xem ra bọn họ bình thường cũng tàn sát không ít người.

"Mấy người bọn họ tôi đều cần".

Lâm Chính chỉ tay về phía đám người bên phải - những kẻ có thực lực mạnh nhất rồi nói luôn.

Ban nãy mấy kẻ này xì xầm bàn tán với Lệnh Hồ Vũ, Lâm Chính đương nhiên đã nhìn thấy.

E rằng đám người này không những mạnh mà còn có quan hệ không tầm thường với Lệnh Hồ Vũ.

"Được, mọi người theo Lâm đại nhân lên núi!"

Lệnh Hồ Vũ khoé miệng khẽ nhếch lên: "Nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ chu toàn Lâm đại nhân, không được để đại nhân có mệnh hệ gì. Nhớ chưa?"

"Cậu chủ cứ yên tâm!"

"Có chúng tôi ở đó, Lâm đại nhân chắc chắn sẽ không bị thương!"

Đám người kia mỉm cười vẻ ý tứ sâu xa, tên nào tên nấy vỗ ngực tự tin.

"Lâm đại nhân, có thể xuất phát rồi chứ?"

Thương Lan Võ Thần hỏi.

"Được, nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát thôi!"

Lâm Chính gật đầu, vẫy tay một cái, dẫn đầu mười mấy cao thủ Lệnh Hồ thế gia đi lên đỉnh núi.

Mọi người đưa mắt nhìn theo đoàn người.

"Sư phụ, việc thành rồi!"

Lệnh Hồ Vũ cười ha ha nói: "Lần này thứ chó má này chỉ còn đường chết trên núi!"

"Chết?"

Thương Lan Võ Thần thoáng cau mày, khàn giọng đáp: "Cậu ta có chết trên đó hay không kỳ thực không quan trọng. Ta chỉ hy vọng Ám Thiên Võ Thần thực sự đang ẩn náu trong ngọn núi này và cậu ta có thể dụ được ông ta ra ngoài. Nếu như vậy mới không uổng công chúng ta và Thái Thiên Võ Thần dày công chuẩn bị!"

Trong mắt Thương Lan Võ Thần, Lâm Chính kỳ thực không phải đối thủ.

Có thể thực lực mà anh thể hiện ra khiến ông ta kinh ngạc, thiên phú của anh thì trên đời hiếm gặp.

Nhưng nếu Thương Lan Võ Thần thực sự muốn giết Lâm Chính thì cũng không phải chuyện khó.

Hiện giờ ông ta chỉ có một ý muốn duy nhất là tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.

Nhưng Lệnh Hồ Vũ thì khác.

Sau khi nghe lời cô gái áo đỏ nói, hắn biết nếu Lâm Chính không chết thì sẽ là mối nguy lớn với gia tộc Lệnh Hồ.



Lệnh Hồ Vũ không nói gì, nhìn cô gái áo đỏ rồi hai người họ ai nấy dẫn người của mình rời đi.



Cùng lúc này, ở chân núi Bất Ước.



Ở đây có mấy chục người đang đứng, đều là người của Thương Lan phủ.



Lâm Chính đưa mắt nhìn con đường núi trước mặt.



Con đường lên núi lúc này đang được một bức màn ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.



Ánh sáng này cách ly chướng khí khỏi con đường. Những nơi có ánh sáng bao phủ, chướng khí không thể xâm nhập, người có thể đi lại trên con đường này.



Chỉ là... bức màn ánh sáng này rất mỏng manh, năng lượng trên đó cực kỳ không ổn định.



Nếu như Lâm Chính phá mỏm đá trên đỉnh núi, sợ rằng quầng sáng này sẽ bị ảnh hưởng, vỡ vụn tại chỗ.



Một khi ánh sáng biến mất, Lâm Chính sẽ không còn đường xuống núi.



Chuyến đi này đúng là thập tử nhất sinh.



Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới chỗ lối vào.



Nhưng anh không lập tức đi về phía đỉnh núi mà bước lên một bậc, quan sát chướng khí đang lơ lửng trước mặt, sau đó trực tiếp đi vào bên trong làn chướng khí.



"Cái gì?"



Đám người kia đều sững sờ.