"Đường thẳng không đi lại lao đầu vào chướng khí làm gì?"
"Muốn chết sớm cũng không đến mức này chứ".
Mấy người kia ngẩn người nhìn theo, lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lâm Chính đứng trong khu vực chướng khí mấy chục giây, sau đó từ từ đi ra.
Thấy vậy đám người kia chợt hiểu Lâm Chính đang thử cảm nhận uy lực của chướng khí này.
"Thế nào? Anh còn muốn tìm cách chống lại chướng khí sao? Tôi thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn, chướng khí này đến Võ Thần còn chẳng hoá giải được thì anh sao mà làm được? Quá nực cười!"
"Tôi nghĩ có lẽ anh ta đang thử thích nghi với chướng khí này, chắc anh ta cũng biết đi vào là không có đường ra, cho nên tập cho quen dần ấy mà".
"Ha ha ha ha..."
Advertisement
Mấy cao thủ của Lệnh Hồ thế gia cười cợt pha trò, có người còn ôm bụng cười nắc nẻ.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng mà quay lưng đi theo con đường thẳng phía trước.
Người của Lệnh Hồ thế gia theo sau, nhìn anh với vẻ giễu cợt.
"Đại ca, lát nữa làm thế nào?"
"Con đường này rất không ổn định, một khi bị rung lắc sẽ lập tức sập ngay. Chúng ta đợi lúc hắn ra tay phá đá Kình Thiên thì chuồn ngay lập tức!"
"Có kịp không?"
"Sợ quái gì chứ? Nhanh nhẹn một chút, dùng hết mọi loại pháp bảo có thể để chạy trốn!"
Advertisement
Tên mặt sẹo để đầu tấc đi đầu nhìn đám tộc nhân xung quanh rồi lạnh lùng nói.
"Được!"
Đám người kia gật gù.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đang đi đằng trước đột nhiên quay người lại.
"Mấy người các anh, đi phía trước đi!"
"Cái gì?"
Đám người kia lập tức dừng bước, thi nhau ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Chúng tôi đi phía trước sao?"
Người đàn ông đi đầu cau chặt mày lại: "Để làm gì chứ?"
"Đây là lệnh, lập tức đi lên phía trước".
Lâm Chính đứng ở mép con đường, bình thản đáp.
"Không được!"
"Tại sao chúng tôi phải đi trước chứ?"
"Chúng tôi không làm đấy!"
"Anh là người dẫn đoàn, anh đi trước mới phải chứ!"
Người của Lệnh Hồ thế gia lập tức nhao nhao phản đối.
Lâm Chính nghe vậy, lập tức quay đầu đi xuống núi.
Đám người đi theo ngơ ngác.
"Anh đi đâu vậy?"
Tên đi đầu đám người kia hỏi.
"Các người không phối hợp với tôi, không phục tùng mệnh lệnh thì tôi còn lên đó làm gì? Tôi đi báo lại với Thương Lan Võ Thần xem ông ta có đổi người khác cho tôi không. Nếu ông ta không chịu đổi thì tôi không lên núi nữa!"
Lâm Chính khoát tay, không buồn quay đầu lại.
Đám người kia nghe xong thì sa sầm mặt lại.
Nếu chuyện này thực sự đến tai Thương Lan Võ Thần, khiến Võ Thần nổi giận thì chỉ e bọn họ khó mà giữ được cái đầu.
"Lâm đại nhân đứng lại! Chúng tôi đi trước là được chứ gì!"
Tên dẫn đầu vội vã hét.
"Đại ca!"
Mấy kẻ xung quanh vội vã quay sang nhìn hắn ta, ánh mắt đầy lo sợ.
Nhưng tên đi đầu biết mình không thể để cho Lâm Chính xuống núi, nếu không thì bọn họ coi như xong đời.
"Đừng nhiều lời nữa, cùng tôi đi lên phía trước là được rồi!"
Tên đi đầu trầm giọng đáp, sau đó quay lưng đi lên núi.
Người của Lệnh Hồ thế gia cũng hết cách, chỉ đành theo thủ lĩnh của mình đi lên phía trước.
Lâm Chính cười nhạt, quay lại theo sau đoàn người.
Người của Lệnh Hồ thế gia toàn bộ rút ra võ khí, chuẩn bị sẵn pháp bảo.
Đương nhiên pháp bảo này không phải pháp bảo hộ thân mà là pháp bảo để chạy trốn.
Bọn họ vốn định một khi có chuyện là chuồn ngay không quay đầu lại.
Đoàn người nhanh chóng lên đến đỉnh núi.
Bọn họ nhìn đá Kình Thiên cao lớn nhấp nhô trước mắt mà không khỏi sững sờ.
Đá Kình Thiên này trông như một ngọn núi đá nhỏ, nằm ngay trên đỉnh núi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chân của mỏm đá này chắc chắn nối liền với mạch ngầm trong núi.
Nếu phá huỷ mỏm đá này thì hang động bên trong núi sẽ bị vùi lấp hết.
"Lâm đại nhân, ra tay thôi!"
Tên đi đầu nói nhỏ, sau đó đám người đồng loạt lùi lại, chuẩn bị chuồn khỏi đó.
Nhưng đúng lúc này.
Cheng!
Lâm Chính đột nhiên rút ra Tuyệt Thế Tà Kiếm, chém vào con đường sau lưng.
Trong nháy mắt, con đường trên núi nứt ra, bị lực phi thăng đánh cho vỡ tan.