"Thằng khốn! Mày chặt đứt đường lui của bọn tao sao?"
"Mày điên à?"
"Mày làm cái quái gì thế?"
Tiếng la hét giận dữ không dứt bên tai.
Người của thế gia Lệnh Hồ trở nên kích động, lũ lượt gầm lên giận dữ.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh nói: "Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ngăn cản mấy người trốn thoát rồi!"
“Mày…”
Advertisement
Tên cầm đầu tức giận, bàn tay nắm chặt trường kiếm, chỉ muốn lập tức tấn công về phía Lâm Chính.
Những người khác cũng rục rịch, dùng ánh mắt lạnh lùng hung ác nhìn Lâm Chính.
"Cái gì? Định đánh nhau à? Nếu vậy thì cứ lên!"
Lâm Chính không hề sợ hãi, thản nhiên vung thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay.
Tà khí cuồng bạo giống như một dòng sông chảy xiết lan ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều bị tà khí bao trùm, cảm giác như rơi vào vực sâu băng giá, cơ thể run lẩy bẩy.
Advertisement
Tên cầm đầu chợt nhận ra cái gì đó, lập tức quát: “Tất cả dừng tay!”
"Đại ca...”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Chúng ta không phải đối thủ của tên này, đừng giao đấu với hắn!”
Người nọ nói bằng giọng khàn khàn.
Lúc trước đi theo Lệnh Hồ Vũ tới thế gia Huyết Đao, hắn còn nhớ rất rõ cảnh tượng Lâm Chính và Lệnh Hồ Vũ quyết đấu.
Chỉ với đám người bọn họ mà muốn đối phó Lâm Chính ư? Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!
Hơn nữa, một khi giao chiến ở nơi này, tất cả bọn họ chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Núi Bất Ước không phải là nơi để chém giết.
“Mong Lâm Đại nhân bớt giận! Là do chúng tôi mạo phạm, xin anh hãy thứ lỗi, chúng tôi sẵn lòng phối hợp với anh!”
Tên cầm đầu lập tức ôm quyền nói.
"Nếu các người ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của tôi, dẫn các người sống sót rời khỏi núi Bất Ước cũng không phải là việc khó khăn gì. Nhưng nếu các người cố gắng chạy trốn hoặc đâm sau lưng tôi, cho dù tôi có chết thì các người cũng phải chết cùng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi đã đắc tội với cậu chủ nhà các người, Thương Lan Võ Thần cũng cũng coi tôi không khác gì công cụ, một khi không còn giá trị sẽ giết chết ngay, tôi cũng không sống được bao lâu, các người cần gì phải tìm trăm phương ngàn kế hại tôi?”
Vừa nói xong mấy câu này, đám người nhìn nhau gật đầu đồng tình.
Quả thật, cho dù Lệnh Hồ Vũ không giết Lâm Chính, Thương Lan Võ Thần cũng chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Nếu đã như vậy, bọn họ cần gì phải tìm mọi cách quấy rối anh chứ?
Bây giờ ra tay với Lâm Chính chỉ rước họa vào thân!
"Lâm đại nhân yên tâm, bây giờ chúng tôi đã hiểu, nhất định sẽ không làm gì quá đáng!"
Tên cầm đầu ôm quyền thưa.
"Được rồi”.
Lâm Chính gật đầu, cầm Tà Kiếm đi về phía trước.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều tránh sang một bên.
Nhìn Lâm Chính đi tới trước tảng đá Kình Thiên khổng lồ kia.
Đá Kình Thiên cao ngất ngưởng, gần như chạm tới lớp nham thạch trên cùng, dày gần trăm mét, chỉ dựa vào lưỡi kiếm sắc bén mà muốn chém ra e rằng phải hao tổn không ít khí lực.
"Chuẩn bị bày trận giúp tôi”.
Lâm Chính hét lên một tiếng.
"Bày trận?"
Người của thế gia Lệnh Hồ hoang mang.
"Lâm đại nhân, việc này có lẽ khá khó khăn. Không gian ở đây quá chật hẹp, chỉ có thể chứa được một người. Nếu bày trận chúng ta sẽ phải mở rộng ra ngoài khu vực chướng khí, bọn tôi không thể chịu nổi loại chướng khí đó!"
Tên cầm đầu lập tức ôm quyền nói.
"Tôi sẽ bố trí khu vực bên ngoài chướng khí. Các người chỉ cần xử lý phần bên trong chướng khí là được. Bây giờ, các người lấy hết vật liệu bày trận ra đi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người nghe thấy thế cũng chỉ có thể làm theo.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người của thế gia Lệnh Hồ đã lấy hết toàn bộ đồ vật trên người ra.
Lâm Chính lập tức cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm phác họa ra sơ đồ trên mặt đất.
"Hãy bố trí đội hình theo quỹ đạo này. Lấy linh mộc làm nền tảng, đặt linh thạch xuống và nghiền linh dược thành bột...”
Lâm Chính giải thích chi tiết phức tạp của trận pháp cho bọn họ.
Mọi người nghe xong, ai nấy đều mang vẻ mặt ủ rũ.
"Lâm đại nhân, trận pháp của anh phức tạp thế? Hơn nữa... bọn tôi cũng chưa từng nghe đến. Đây là loại trận pháp gì?"
Tên cầm đầu mở miệng hỏi.
"Đừng hỏi nhiều, làm theo là được!"
Lâm Chính không buồn giải thích thêm nữa, chỉ cầm vật liệu lên, bước vào trong chướng khí.
Mọi người không thể làm gì được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.